Anh không biết viết cái gì chân thực, anh nghĩ chân thực là niềm đau và uất hận, chúng thấm nhuần vào xương cốt anh. Anh ngâm mình trong bể máu hôi tanh và sống lại mỗi khi ai đó kề dao cạnh cổ nhắc khéo tên anh, nhắc cho anh biết rằng anh còn sống. Anh còn sống, máu vẫn chảy và cơ thể anh vẫn ấm, người ta còn dang tay ôm lấy anh được, anh vẫn có thể yêu và được người ta yêu, anh đầy đủ nguyên do để sống nhưng anh không tìm ra cái gọi là lẽ sống.
Anh không biết anh sống vì cái gì mà đúng không?
Anh không khao khát một mái ấm gia đình hay thành tựu vinh quang, anh không ham cầu danh lợi nhưng cũng không triệt để chối bỏ. Anh thở, anh đau, anh càng khát khao anh lại càng sợ hãi. Anh đốt lòng từng nhánh một, mang nàng thiêu rụi thành tro cùng tàn dư anh bỏ lại. Cái nắm tay trên bờ biển, một cánh chim hải âu, hoàng hôn chao nghiêng mái đầu và lời khi xưa anh thề thốt, nàng thấy chúng như tan vào trong gió biển.