luneicho

jeongcheol đối với mình đã từng là chấp niệm, cũng là cái gì đẹp nhất của những tuổi trẻ non nớt và thơ dại. mình vẫn sống, jeonghan và seungcheol bây giờ đã "trưởng thành", seventeen cũng đã "trưởng thành", mình cũng "trưởng thành", kind of. mình vẫn sống, jeongcheol vẫn mãi "sống" trong lòng mình. chỉ là cuộc sống lo toang bề bộn, cái đến cái đi, mình cũng đã không còn nhiệt huyết với seventeen như lúc đầu. mình không ngừng viết, mình vẫn viết, cho nhiều những couple và thể loại khác nữa, vẫn là đứa viết lách viết dạo trôi dạt giữa dòng đời và vô công rỗi nghề. nhưng vẫn là có lỗi với jeongcheol và seventeen thật nhiều, khi mà mình hứa hẹn quá nhiều. mãi vẫn luôn kề cập bên họ suốt những năm tháng thơ ngây, lúc đó họ dần trưởng thành, mình cũng đang trong giai đoạn trưởng thành. bây giờ họ thành công, mình thì không, nhưng họ đã thành công khi không có mình ở đó, và mình mừng cho họ, và mình trách mình, và mình nuối tiếc, nhiều. họ thành công và sáng chói loá rực rỡ, mình đôi khi muốn hét lên với cả thế giới, "mình từng là carat đó", thế nhưng cũng chỉ kẹt lại vỏn vẹn hai chữ đã từng. đôi khi mình cũng tự nghĩ, chỉ là ngừng stan và không viết cho một couple nữa thôi, mắc gì lại phải closed cái acc này và lập cái acc khác tốn công đến thế làm gì? chỉ là, chấp niệm trong lòng, cái gì chấp niệm thì khó quên thôi.

luneicho

jeongcheol đối với mình đã từng là chấp niệm, cũng là cái gì đẹp nhất của những tuổi trẻ non nớt và thơ dại. mình vẫn sống, jeonghan và seungcheol bây giờ đã "trưởng thành", seventeen cũng đã "trưởng thành", mình cũng "trưởng thành", kind of. mình vẫn sống, jeongcheol vẫn mãi "sống" trong lòng mình. chỉ là cuộc sống lo toang bề bộn, cái đến cái đi, mình cũng đã không còn nhiệt huyết với seventeen như lúc đầu. mình không ngừng viết, mình vẫn viết, cho nhiều những couple và thể loại khác nữa, vẫn là đứa viết lách viết dạo trôi dạt giữa dòng đời và vô công rỗi nghề. nhưng vẫn là có lỗi với jeongcheol và seventeen thật nhiều, khi mà mình hứa hẹn quá nhiều. mãi vẫn luôn kề cập bên họ suốt những năm tháng thơ ngây, lúc đó họ dần trưởng thành, mình cũng đang trong giai đoạn trưởng thành. bây giờ họ thành công, mình thì không, nhưng họ đã thành công khi không có mình ở đó, và mình mừng cho họ, và mình trách mình, và mình nuối tiếc, nhiều. họ thành công và sáng chói loá rực rỡ, mình đôi khi muốn hét lên với cả thế giới, "mình từng là carat đó", thế nhưng cũng chỉ kẹt lại vỏn vẹn hai chữ đã từng. đôi khi mình cũng tự nghĩ, chỉ là ngừng stan và không viết cho một couple nữa thôi, mắc gì lại phải closed cái acc này và lập cái acc khác tốn công đến thế làm gì? chỉ là, chấp niệm trong lòng, cái gì chấp niệm thì khó quên thôi.

luneicho

cái acc này, jeongcheol đối với mình là cái gì quá đẹp, mình không muốn vấy bần, cũng không muốn vấy bẩn khoảng thời gian đó. mà đúng hơn là mình trốn, mình chạy trốn khỏi cái sự thật là mình không còn tình cảm cho seventeen nữa, không còn lửa lớn, không còn nhiệt huyết. mình bỏ trốn, unpublish tất cả những truyện mình từng dành ngày dành đêm viết từng con chữ một, cho dù nó là con chữ xứt mẻ và trẻ con, chả ra gì, nhưng nó đã từng là một cái gì mình thật tự hào. mình cũng chả bảo văn phong mình tốt lên, nhưng gin bây giờ đọc lại mấy con oneshot với cái văn phong ngày đấy thì đúng là muốn tán lệch mặt gin ngày đấy thật, và nó sẽ lại tiếp tục xảy ra, như một vòng lặp chán nản, vì vốn mình chả bao giờ tài giỏi hơn ai. mình cũng chả biết mình viết cái gì nữa, vì mình là đứa chấp niệm, thích suy nghĩ về quá khứ, nên ai đọc được là duyên, cũng là lời chia tay cuối cùng và giải thích đàng hoàng. mình không biết nữa, chỉ là nếu bạn đọc tới đây, chúc bạn đời an yên. 
          
          chỉ là, nếu tính theo giờ việt nam thì 2, 3 ngày nữa là sinh nhật mình rồi. ở cái acc này, mình cũng đã từng ăn 2, 3 cái sinh nhật gì đấy từ hồi mình 13. mà giờ, mình 19 rồi. viết lảm nhảm vậy thôi, vì mình là kẻ thích dài dòng lan man mà. 

luneicho

ừm một lần nữa thì.. đây chắc sẽ là lần cuối tớ được nghe mọi người gọi tên tớ là gin. tớ vẫn ở đây, chỉ là tớ đã quá mệt để viết cho jeongcheol, không phải là hết yêu. chỉ là tớ bị áp lực quá. việc học tập khiến tớ đã hết đam mê, và còn vì tớ không được ủng hộ. nói gì chứ dù bảo tớ viết như vậy không ai quan tâm cũng được, nhưng thật ra đôi khi tớ cũng rất muốn nhận được những lời khen hoặc góp ý. tớ thật sự mất hết hy vọng. dù như nào thì tớ vẫn không bao giờ muốn trở về nữa. tạm biệt. 
          
          close.

mon_phmtth

@luneicho oke cô bé.... chị luôn chờ em nà.... <3
Odpovědět

luneicho

@mon_phmtth em vẫn sẽ cố hoàn thành nhiệm vụ của team mà, có thể sau khi viết xong req em sẽ lánh mặt một thời gian. em muốn làm từ như vậy lâu rồi, để em còn suy nghĩ 
Odpovědět

__mintt_

Cảm ơn dsđ/ngôi sao nhỏ của bé Mint nhé ヾ(❀╹◡╹)ノ゙
          Thương a cho a nút follow nha◝(⑅•ᴗ•⑅)◜..°♡
          Nếu Bae rảnh rỗi ghé qua Sleep vs Loser hay Sweet Love nhé(*´˘`*)♡
          
          Luôn dang tay đón Bae vào vườn Bạc Hà của anh(●'▽'●)ゝ
          Love
          

luneicho

closed.

luneicho

@thebestdogever xin lỗi vì đã khiến cậu kỳ vọng, nhưng tớ sẽ không bao giờ trở lại nữa.
Odpovědět

caucaunut

@ luneicho  thi thật tốt,khi nào cô cảm thấy bản thân ổn thật ổn thì hãy quay lại,tôi đợi cô
Odpovědět

Jirenlia

Cảm ơn vì đã quan tâm đến Midnight nhe

Jirenlia

Hihi, nếu có gì sai sót trong fic của chị thì em góp ý cho chị nhé. Yêu yêu
Odpovědět

luneicho

@Jirenlia em thấy vậy là quá tuyệt í chứ uwu
Odpovědět