phiên ngoại 2

1.5K 77 14
                                    

Kể từ ngày hôm đó, Nhất Bác chính thức trở thành người đại ngôn của công ty Vân Thâm, là người đại ngôn độc quyền, sản phẩm nào ra mắt cũng là cậu làm đại ngôn quảng cáo.  Điều ấy khiến rất nhiều người ganh tị, khi mà cảm thấy Vân Thâm thực sự dành sự ưu ái đặc biệt cho Vương Nhất Bác, trong khi có rất nhiều nghệ sĩ khác ngỏ ý muốn hợp tác cùng.

Người trong công ty cũng rất tò mò, không hiểu vì sao tổng giám đốc của bọn họ lại chỉ mời một mình Nhất Bác, nhưng cho dù tò mò đến đâu họ cũng chẳng dám lên tiếng, vì công ty là của xếp mời ai là quyền của xếp, bọn họ chỉ là làm công ăn lương nào có quyền xen vào.

Cứ thế qua một thời gian, lời bàn tán dần lắng xuống, mọi việc lại trở lại vĩ đạo của nó, đâu ai biết được vì sao Vân Thâm lại ký độc quyền với Nhất Bác, duy chỉ có một người biết, bởi vì đây là chủ ý của Tiêu Chiến.

Người ta bảo, muốn hoa nở tươi tắn thì chịu khó chăm sóc, cho nên muốn mang người về, thì anh phải biến người ấy trở thành độc quyền của riêng anh, không để ai khác dòm ngó.

Lúc mới đầu, Nhất Bác cũng cảm thấy lạ, tại sao mình lại được ưu tiên như thế, nhưng rồi cậu lại nghĩ, có khi nghệ sĩ nào làm việc cho Vân Thâm cũng sẽ nhận ưu đãi giống mình, nhưng về sau này cậu mới biết, hoá ra chỉ có cậu mới được nhận những ưu đãi này, mà cũng là người duy nhất.

Dần dà, thời gian mà cậu làm việc cho Vân Thâm cũng được hơn một năm, sau nhiều lần tiếp xúc, nói chuyện, hai người trở nên thân hơn, hiểu nhau nhiều hơn, cũng không còn e ngại như lần đầu, bây giờ họ thoải mái với nhau hơn, cũng không lấy thân phận tổng giám đốc và người làm đại ngôn cho công ty nữa, mà thay vào đó hai người họ trở thành bạn tốt của nhau.

Nhưng mà dĩ nhiên là chỉ có mình cậu xem anh là bạn tốt, còn anh ngay từ giây phút đầu gặp cậu, anh biết mình chẳng thể xem cậu là bạn được rồi. Bởi vì trái tim anh bảo, cả đời này nó chỉ rung động vì em ấy mà thôi.

Hôm nay như thường lệ, anh lại lái xe đến chỗ cậu làm, chờ cậu tan làm đoán cậu, mặc dù lúc này cậu cũng đã có tiếng nhưng cũng không tính là nổi đình nổi đám, cho nên cũng không bị chú ý nhiều.

Hai người đi ăn,  ăn uống xong xuôi, rồi sau đó anh lại đưa cậu đi dạo, hai người ghé một bờ sông, thời điểm bây giờ trời cũng tối cho nên vắng vẻ yên tĩnh, chỉ còn lại những ngọn đèn đường len lỏi.

Anh và cậu ngồi trên ghế đá gần bờ sông, cảm nhận không khí yên tĩnh của thành phố về đêm. Trời về đêm lại có chút xe xe lạnh, anh nhích lại ngồi gần cậu hơn, cởi áo khoác ngoài của mình  khoác lên cho cậu.

- em mặc vào đi, kẻo lạnh.

- em cảm ơn, nhưng em mặc rồi vậy còn anh?

- anh không sao!

Cậu thấy vậy, liền lấy áo khoác mà anh vừa cởi, khoác lên vai anh còn bản thân mình nhích lại sát cạnh anh, đưa tay kéo chiếc áo khoác trùm qua cho cả hai người. Cũng may hôm nay anh mặc áo mangto cho nên vừa đủ hai người.

Bỗng nhiên hai người nhìn nhau bật cười, rõ ràng trời cũng không phải là quá lạnh, nhưng hai người lại thích cảm giác ngồi gần đối phương như thế này, bất quá lạnh cũng chỉ là cái kế.

You've reached the end of published parts.

⏰ Last updated: Jan 05, 2021 ⏰

Add this story to your Library to get notified about new parts!

 ( ZSWW ) Bảo Hộ Em ( Hoàn )Where stories live. Discover now