Chương 61

3.4K 155 19
                                    

Giang Mính vốn cho là đây là bữa trưa sẽ chìm trong sự ngại ngùng, không nghĩ tới vừa lên bàn, bầu không khí lại giống như trước đó tốt hơn. Kỷ mẹ không ngừng gắp đồ ăn cho Tiểu Tầm và hắn. Trên mặt mang nụ cười ẩn hiện nhìn ra tâm tình không tệ, Kỷ ba thì lại thấp giọng cùng lão gia thương lượng chuyện gì đó. Kỷ Tầm dựng thẳng lỗ tai nhỏ lên nghe lén vài câu, nghe được "sân lễ cưới" "khách mời", tiểu thiếu gia trong lòng càng thêm định đoạt.

Xem đi, gia gia tuy rằng trên mặt biểu hiện rất không vui, nhưng thực trong lòng vẫn là rất chấp nhận Giang Mính mà!

Nếu đã đánh dấu vậy thì lễ cưới cũng phải nhất định nhanh chóng chuẩn bị.

Giang Mính muốn đem hết những thứ cần chuẩn bị để hắn làm, Kỷ Tầm chỉ cần cho ý kiến là được.

"Sân lễ cưới chuẩn bị ở vườn hoa nhà chúng ta là được." Lão gia tử nói.

Kỷ gia tại trung tâm thành phố có một tư nhân hoa viên, chiếm diện tích rộng rãi, phong cảnh không hề kém so với những cảnh khu là bao nhiêu.

Càng so với hải đảo tốt hơn không biết bao nhiêu lần.

Giang Mính biết đến, trải qua hai lần bất ng, Kỷ Tầm đối với biển kỳ thực có chút sợ hãi, bởi vậy cũng không lựa chọn nơi đó làm lễ cưới.

Trong mắt người khác nơi đó có thể là sân cưới lãng mạn, nhưng Giang Mính không chút để ý vào mắt.

Hắn không hy vọng Kỷ Tầm nhớ lại chuyện cũ không vui.

"Anh cảm thấy không có vấn đề gì, Tiểu Tầm cảm thấy thế nào?" Giang Mính hỏi người ngồi ở bên cạnh mình còn đang gặm nho.

"Không thành vấn đề." Kỷ Tầm cắn một trái nho: "Không cần phải chạy tới lui là tốt nhất, gần đây em còn có chút lười biếng."

Kỷ mẹ cười nói: "Mỗi ngày con đều ngủ nướng còn không đủ a?"

"Mẹ, người đừng nói đến ngủ, người nhắc con lại muốn đi ngủ nữa rồi..." Nói đến một nửa, cậu đánh một cái lười biếng ngáp: "Nhắc đến ngủ con liền buồn ngủ, thật sự."

"Vậy thì đi lên ngủ một giấc? Hửm?"

"Không được, em đang muốn ở cùng với anh." Kỷ Tầm dựa lên vai Giang Mính, cầm một quả nho đưa đến bên miệng hắn. Giang Mính liền há mồm ăn.

Kỷ ba ngồi ở một bên cạnh thống kê danh sách khách mời yên lặng móc ra kính râm đeo lên.

Kỷ mẹ buồn cười oán một chút lên cánh tay của Kỷ ba vui vẻ nói: "Ở trong phòng mang kính râm cái gì?"

Kỷ ba liền nghe lời mà lấy xuống.

Trước lễ kết hôn, còn sắp xếp lễ đính hôn, mời tới đều là trưởng bối thân thiết, xem như là chính thức thông báo việc kết hôn của Tiểu Tầm, đính hôn cùng kết hôn, trong lúc này cũng chỉ cách một tháng.

Sau khi lễ đính hôn kết thúc, Kỷ lão gia mới dắt lấy tay Kỷ Tầm, chân thật an tâm giao cho Giang Mính, ngữ trọng tâm trường nói: "Bảo bối Kỷ gia giao cho con, nhất định phải đối tốt với Tiểu Tầm, nếu dám không tốt..."

"Gia gia liền đến đánh gãy chân của con." Giang Mính tự mình nói tiếp: "Nếu như con để cho Tiểu Tầm bị ủy khuất, chính con cũng sẽ không tha thứ cho mình. Gia gia, ngài yên tâm."

Lão gia mấy ngày gần đây lần đầu tiên đối Giang Mính bật cười: "Được thôi, giao cho con gia gia vẫn là yên tâm."

Kỷ Tầm lại đỏ cả vành mắt, cậu biết mình đều làm cho lão nhân gia lo lắng, lúc trước cậu quá hiếu thắng, một thân lảo đảo mà ngã sấp xuống cũng không khóc, một thân vết thương lại để người nhà phát hiện.

Trước đây chưa bao giờ hết để cho người nhà lo lắng không yên lòng.

Có thể sau mày chắc chắn sẽ không, bên cạnh cậu còn có Giang Mính, tương lai đường dài có người cùng cậu bước đi, té ngã có người đỡ, bị thương có người đau.

Bọn họ đều tìm đến lẫn nhau trong sinh mệnh thiếu hụt bị thiếu hụt mất một nửa, mọi việc khó khăn tầng tầng, suýt nữa bỏ qua nhau, có thể đến cuối cùng vẫn là gặp nhau.

Một khi gặp gỡ, rồi cũng không thể tách rời.

Sau khi đính hôn, Giang Mính liền một cách tự nhiên đổi giọng gọi Kỷ Triệu Đình cùng Tống Uyển Vi là ba mẹ.

Hắn một lần nữa có một nơi gọi là nhà.

Một nơi tiếp nhận hắn bao dung hắn, xem nhau như là gia đình.

Ngày cử hành hôn lễ, Kỷ Tầm dậy thật sớm, nói muốn đi xem mẹ Giang Huyên.

Giang Mính trong lòng cảm động, lập tức đồng ý.

Hắn luôn muốn tìm đến gặp mẹ để chia sẽ niềm vui sướng trong ngày trọng đại của mình.

Xe trước tiên lái về Lan Thự, Kỷ Tầm đi tới tầng cao nhất, tự tay hái được một cành hoa lan nở tốt trong ngày xuân, tỉ mỉ mà dùng giấy bao đóng gói lại, còn thắt một cái nơ con bướm. Sau đó mới cùng Giang Mính đi đến khu mộ.

Hôm nay khí trời tốt quá đi, dương quan vô tư mà chiếu đến mỗi một góc khu mộ.

Giang Mính nắm tay Kỷ Tầm đi đến trước mộ của mẹ.

Đây là lần đầu tiên Kỷ Tầm tới nơi này.

Trong hình Giang Huyên đẹp đến dịu dàng hào phóng, Kỷ Tầm đem hoa lan trong tay mình khẽ đặt ở trước mộ của mẹ.

Trước đó, cậu có thể từ Giang Mính trên người đoán được Giang Huyên nhất định là một đại mỹ nhân.

Giang Huyên tuy rằng chỉ ở cùng với Giang Mính mười hai năm, lại đem Giang Mính giáo dưỡng rất tốt.

Một người ôn nhu thiện lương như vậy, không nên có kết cục này.

Kỷ Tầm ở trong lòng yên lặng cùng mẫu thân nói: "Ngài yên tâm, năm đó người thấy chết mà không cứu đã tìm được báo ứng. Con sẽ không để cho bà ta dễ chịu."

Triệu Tình bởi vì hại người chưa toại bị lão gia tử cho vào ngục giam, Kỷ Tầm liền ủy thác luật sư, cùng với chuyện xưa năm đó Giang Huyên vì sao lại đột nhiên bệnh nặng khó trị, trong này bất kể có phải hay không thật sự là bà ta gây nên, Triệu Tình đều không thể thoát ly quan hệ.

Giang Mính sau đó nhìn thấy Triệu Tình cả đời giam cầm phía sau bản án, mới biết Kỷ Tầm yên lặng thay hắn làm những việc này.

Kỳ thực nói đến, loại chuyện đối xử kẻ ác Kỷ Tầm so với hắn còn muốn tàn nhẫn hơn rất nhiều, hoặc là nói, càng có thủ đoạn hơn.

Kỷ Tầm đặt bó hoa xuống, mới một lần nữa đứng lên, nắm lấy tay Giang Mính t trên mặt nở nụ cười: "Mẹ, sau này Giang Mính liền giao cho con đi! Con sẽ chăm sóc cho anh ấy."

Giang Mính vừa nghe vừa cười: "Em muốn làm sao để chăm sóc a?"

"Đương nhiên là một chút oan ức cũng không để cho anh cảm thấy được a."

"....." Giang Mính cười đến nhu hòa, nhẹ giọng đáp lời: "Được."

Hắn nắm tay Kỷ Tầm, nhìn bức ảnh mẫu thân nói: "Đây chính là người lần trước con và meh nói, người con yêu, chúng con đã ở cùng một chỗ, đã đính hôn, tháng sau là kết hôn rồi, lại đây cùng ngài nói một tiếng."

"Mẹ không cần lo lắng cho con, hiện tại ở bên canh cũng có rất nhiều người lo lắng, Tiểu Tầm gia gia, ba mẹ, bọn họ đều rất chăm sóc con, là người rất tốt."

"Mẹ" Giang Mính nhẹ giọng cười nói: "Con sắp có gia đình rồi."

Kỷ Tầm nghe những câu nói này, chỉ đem Giang Mính tay nắm càng chặt hơn một chút.

Một trận ôn hoà gió nhẹ thổi qua, tiểu hoa lan ở trong gió nhẹ nhàng mà lung lay mấy lần, dường như đang trả lời cái gì.

Lễ cưới vẫn đang tất bật chuẩn bị, cả nhà đều bận rộn, chỉ có Kỷ Tầm mỗi ngày ngủ sớm dậy trễ.

Cả người đều sắp lười biếng thành heo con.

"Rượu xác định chính là Trần Thị rượu nghiệp trăm năm hảo cất, tiệc mừng đây, chúng ta gần đây xác định tại hoa viên bên cạnh tửu điếm là tốt rồi. Nơi đó qui cách cùng hoàn cảnh cũng không tệ, thời điểm đó bao xuống nghiêm chỉnh cái tửu điếm liền có thể." Kỷ ba ba nói: "Nhắc cũng khéo, ta cùng Trần Thị lão tiên sinh cũng có chút giao tình, hiện tại Trần Thị mặc dù tiểu công tử đương gia, nhưng chỉ cần điện thoại một tiếng lấy mấy hòm thượng đẳng cất giấu rượu vang lại đây đổi cũng không có vấn đề gì. Thời gian vội vàng, ngắn ngủi trong vòng nửa tháng, thật sự không còn cách nào đem rượu ngon từ nước ngoài đặt về."

Giang Mính gật đầu nói: "Việc này liền làm phiền ba quan tâm, còn tửu điếm bên kia, con sẽ đi liên hệ?"

"Cũng không cần, tửu điếm kia là của Cố gia, Cố gia cùng Trần gia kết thân, ta đòi rượu thời điểm thuận tiện cùng Trần gia tiểu công tử nói một tiếng, chuyện của tửu điếm cũng giải quyết." Kỷ ba ba nói: "Con và Tiểu Tầm đi chọn một chút bánh kẹo cưới là tốt rồi. Nhiều như vậy quả thật là ta không chọn được."

"Được." Giang Mính thầm nghĩ trong lòng, rốt cuộc vẫn là Kỷ gia giao thiệp rộng rãi.

Hắn quay đầu đi tìm Kỷ Tầm, lại phát hiện Kỷ Tầm đã ôm Nãi Cầu nằm trên ghế salông ngủ.

Một người một mèo ngủ đến đáng yêu, Giang Mính đều không nỡ đánh thức.

Kỷ mẹ thấy nhi tử gần đây rất thích ngủ, nghi ngờ nói: "Các con buổi tối?"

Lão gia tử cũng cho là Kỷ Tầm là buổi tối mệt muốn chết rồi, liền trừng mắt một cái Giang Mính thấp giọng nói: "Buổi tối tiết chế điểm! Ngươi tinh lực dồi dào, Tiểu Tầm có thể không chịu nổi ngươi dằn vặt!"

"..." Giang Mính thầm nghĩ, gia gia người này không khỏi cũng quá trực bạch!

"Cũng không có..." Giang Mính thấp giọng biện giải, hắn mấy ngày nay vì lễ cưới sự tình bận rộn tương đối trễ, lúc trở về phòng ngủ Kỷ Tầm từ lâu đã ngủ say, Giang Mính nhiều lắm hôn một cái, trước khi cưới đã rất là khắc chế, thật không có... Như vậy là không biết tiết chế.

Kỷ mẹ nhìn thấy Giang Mính phản ứng, liền thay đổi cái dòng suy nghĩ: "Sẽ không phải là hoài thai đi?"

"Cái gì? ! !" Giang Mính cả kinh nói.

"Buồn ngủ liền dễ dàng mệt nhọc, là thật giống như mang thai." Kỷ mẹ dựa vào kinh nghiệm của chính mình nói.

Kỷ ba cũng gấp: "Kia nhanh chóng tìm bác sĩ tới xem một chút?"

Giang Mính khống chế hưng phấn nói: "Buổi chiều con bồi Tiểu Tầm đi bệnh viện khám lại, thuận tiện đi kiểm tra một chút."

Kỷ mẹ gật đầu một cái nói: "Cũng được, cẩn thận một chút."

"Được, mẹ yên tâm."

Nói xong Giang Mính liền định bế Kỷ Tầm lên lầu, kết quả một động tác, Kỷ Tầm chính mình thức tỉnh: "Đường quả? ! Có phải là muốn thiêu đường quả rồi! ?"

Nãi Cầu đã chính mình nhảy nhót đến trên sàn nhà.

Giang Mính bị hắn sợ hết hồn, nói: "Là muốn thiêu đường quả*, bất quá Tiểu Tầm muốn ngủ liền đi lên trước ngủ một chút? Buổi chiều anh dẫn em đi bệnh viện khám lại tổn thương sau não."

***khúc này mình không hiểu thiêu đường quả là sao...

[EDIT] [ĐM-ABO] CÀ PHÊ ĐỤNG SỮA BÒ - PHONG LỘ THẤM TỬUWhere stories live. Discover now