99,

28 5 0
                                    

Đoàn người Diệp Thần phối hợp ăn ý, động tác thành thạo tự nhiên, không tiêu phí nhiều thời gian đã có thể giết hết đám tang thi xuất hiện gần đó. Đáng tiếc, chờ sau khi bọn họ quay đầu lại mới phát hiện đám người A Cửu đã ly khai, "Bọn họ đi rồi, hiện tại làm sao bây giờ."

"Trước khi xuất phát nhiệm vụ lần này, đại điểm tập trung là nơi này." Diệp Thần mở ra bản đồ của thành Tuy Viễn, tuy rằng địa thế bằng phẳng, khí hậu thích hợp, bằng không cũng sẽ không trở thành căn cứ trữ lương thực của cả nước.

Đường Bưu và Tần Phong thu thập tinh hạch, Mộc Văn Ngạn nghiệm mặt đứng ở bên cạnh Diệp Thần, trầm mặc không nói, sắc mặt Long Tường Thiên âm trầm, không biết đang suy nghĩ cái gì...

Diệp Cẩn cúi đầu, khoanh vài vị trí trên bản đồ, "Nông trang Long Môn, trấn Long ôn ở phía Tây Bắc thành Tuy Viễn, địa thế nơi này cao, gần trời, dân cư ít. Hơn nữa, phương hướng này cũng là hướng xuất phát đến thôn Hắc Thạch...

"Nếu tin tức của chúng ta bị tiết lộ, vậy mục đích của bọn A Cửu rất có thể là trấn Long Môn. Đường Bưu, tinh hạch thu thập như thế nào rồi?" Diệp Thần nhanh chóng đóng bản đồ, ý bảo Sakiko Suziki đem xe lấy ra, Đường Bưu gật đầu một cái, mọi người lên xe, khởi động, xuất phát.

Trấn Long Môn, lấy Long Môn đặt tên, nghe đồn vào năm Thanh Triều, trấn Long Môn từng có một vị Trạng Nguyên. Trấn Long Môn xây dựng phần lớn đất đai để gieo trồng, tuy rằng đã hoang phế nhiều năm nhưng trấn Long Môn vẫn dạt dào sinh cơ như trước, không hề bị cỏ dại mọc tràn lan như nơi khác.

Có khác thường tự nhiên có vấn đề!

Trấn Long Môn cây xanh rậm rạp, cỏ cây phồn hoa, nông nghiệp vẫn giống như là trước mạt thế. Cây cối rậm rạp, tản ra sinh cơ bừng bừng, khiến cho người ta có ý nghĩ chúng nó dường như cũng có sự sống.

"Nơi này sao lại như thế?" Mộc Văn Ngạn kinh ngạc nhìn trấn Long Môn, lúc này bốn phía trong trấn bị cây cối bao vây, giống như là một công viên, tảng đá phía trước cũng bị thanh đằng bao bọc, kín không kẽ hở.

"Mọi người cẩn thận một chút!" Diệp Thần lên tiếng nhắc nhở, ngừng lại cách cửa lớn trấn Long Môn tầm hai mươi thước, ý thức của cậu có thể cảm nhận được bọn họ đang bị cái gì đó theo dõi, lại không thể tập trung được vị trí cụ thể của thứ theo dõi, cảm giác vô cùng mơ hồ, thứ đó tựa như gió, không có chỗ cố định.

"Rất quái dị!" Diệp Cẩn nhỏ giọng nói.

Ngẩng đầu nhìn bốn phía xung quanh, con ngươi tối đen như mực dừng ở trên thanh đằng quấn ở trên cửa trấn Long Môn, lục ý dồi dào, mơ hồ còn có thể nhìn ra vết máu đỏ sậm lưu lại trên dây, trên dây còn lưu lại không ít thịt.

Thực hiển nhiên, dây thanh đằng này cũng không bình thường như nó thể hiện.

"Thực vật ở đây rất kỳ lạ!" Mộc Văn Ngạn chần chừ mở miệng nói, hắn là dị năng giả hệ mộc, trên trình độ nhất định, anh có thể cảm nhận được tình tự của thực vật. Nhưng mà ở trong trấn Long Môn, cái gì anh cũng không thể cảm nhận được, thực vật nơi này giống như là con người, biết cách thu liễm chính mình, anh chỉ cảm nhận được khoảng không, ngoài ra cái gì cũng không có.

[ĐAM MỸ] Mạt thế lạt văn nam xứng nghịch tập ký - Phi LaWhere stories live. Discover now