PHẦN 3. THE GOLIATH OF SLOE GIN 27% (1)

3K 210 85
                                    







Jeon Jungkook là đại diện và là trưởng ban giải trí của Monday Morning. Những người làm công việc như Jungkook thậm chí có khả năng điều khiển được dư luận, bắt dư luận nhìn nhận vấn đề theo cách mà cậu muốn, bất kể sự thật có ra sao. Và hơn ai hết, Jungkook ý thức được rằng mỗi khi một sự kiện đã qua thì sẽ không có cách nào bới bèo tìm bọ, càng không thể lật ngược hay thổi bùng lại vấn đề. Một sự kiện kinh tế hay chính trị lớn sẽ âm ỉ cháy hàng tháng trời, nhưng một sự kiện giải trí thì chỉ có giới hạn trong một tuần và may mắn lắm thì sẽ được điểm lại vào dịp cuối năm nếu như không có ai đổ thêm dầu vào lửa. Jungkook có tối đa một tuần cố gắng để sau đó là thỏa mãn vì đã kiếm đủ chỉ tiêu của cả một tháng, hoặc là tiếc nuối vì thời điểm đúng đã qua và chẳng bao giờ có thể quay trở về. Không thể giành chiến thắng trong một cuộc chạy đua thời gian, điều duy nhất có thể làm chính là tiếc nuối.

--

"Anh yêu em."

"Anh nói lại một lần nữa được không?"

Kim Woohyun làm như không thể tin vào tai mình, nhưng đôi mắt mở lớn xen lẫn giữa kinh ngạc và hạnh phúc của cậu đã lần đầu tiên phản bội chủ nhân của nó. Jungkook gặp Woohyun vài năm trước, khi cậu vẫn chỉ là một cộng tác viên chân ướt chân ráo theo đuôi Jimin. Cho tới lúc này, khi đã là ứng cử viên sáng giá của vị trí chủ mục ngôi sao, Woohyun vẫn là người đôi khi làm việc tùy hứng và có phần đanh đá. Jungkook cười rất nhiều vì cậu, nhất là những khi ngồi chung bàn nhậu với Jimin và nhiều người khác. Nói một cách khách quan thì Jimin giống như một phiên bản già dặn và ranh ma hơn Woohyun, nhưng đến khi Woohyun bằng tuổi của Jimin hiện tại, thậm chí cậu sẽ còn ranh ma hơn nữa.

Jungkook thích những người ranh ma thức thời như thế. Woohyun có hàng chục bút danh, mỗi sự kiện cần châm biếm cậu đều cho ra một bài báo đả kích gần như quá khích rồi sau đó lại ngây thơ phủi sạch như thể mình hoàn toàn trong sáng. Ở trên bàn rượu cũng vậy, thỉnh thoảng cậu lại giả vờ như mình đi đứng không vững để tựa vào Jungkook, thỉnh thoảng cậu lấy cớ xe hỏng để Jungkook đưa về. Nhưng không phải là kiểu hoàn toàn che giấu, Woohyun vẫn thường để lại một manh mối để người khác nhận ra rằng cậu đang giả vờ. Trong công việc thì không hẳn khôn ngoan, nhưng trong tình yêu, việc lộ ra một cái đuôi để người khác phát hiện chính là kiểu giả vờ hoàn hảo nhất.

Jungkook nhớ rằng lúc đó là hai giờ sáng, khi bọn họ cùng ở tòa soạn duyệt và soạn tin giờ chót. Woohyun ôm lấy Jungkook chặt cứng ở trong phòng làm việc bừa bộn những giấy tờ sử dụng cho buổi họp bàn đề tài trong tháng, Jungkook đột nhiên phát hiện ra rằng từ tầng 22 nhìn ra cửa kính, bầu trời vẫn lấm tấm rất nhiều sao. Cái ôm của Woohyun không kiêng dè chút nào, kể cả khi ngước lên tìm môi cậu thì Woohyun vẫn không hề ngập ngừng như thể cậu đã quen làm điều này từ lâu lắm. Có một sự chiếm hữu rõ ràng của người yêu nhau dành cho nhau ở đây, còn bao nhiêu dịu dàng, bao nhiêu rụt rè lén lút, tất cả đều không tồn tại.

Khi đó, Jungkook đã mường tượng đến kết quả cậu sẽ nhận được sau khoảng thời gian sáu ngày.

---

Ngày đầu tiên.

Jimin không phải người đầu tiên biết chuyện, mà người nói với cậu cũng không phải là Jungkook. Woohyun và Jimin khi đó vẫn còn thân thiết với nhau, ngay buổi sáng hôm sau, khi Jimin bắt gặp Woohyun và Jungkook đứng cạnh nhau trong thang máy, Woohyun vui vẻ quàng cổ Jimin rồi chỉ về phía Jungkook.

Yên Vũ [Kookmin Version]Where stories live. Discover now