Buông hoa.

46 8 0
                                    

Xuyên suốt những ngày này, thủ đô Kabul nơi em ở lâm vào một mảnh hỗn loạn. Tiếng xe ầm ĩ chạy ngày đêm. Khói bụi mịt mù. Và cả những con người lao đến sân bay như một kẻ mất trí tuyệt vọng.

Đường phố tấp nập người, nhưng không phải những con người em quen biết. Không phải bác giao báo, cũng không phải bà hàng xóm có con mèo xám trông là lạ. Họ có súng. Họ lạ mặt và tự tin như những con thú dữ lần đầu nghênh ngang tới lãnh địa của một con thú dữ khác và biến nó thành của mình vì chủ cũ của nó đã chết.

Trường đại học của em đã đóng cửa ngay từ khi những dấu hiệu của một cuộc đại thay đổi xuất hiện. Suốt mấy ngày nay em chỉ được ở yên trong nhà. Nhà em đóng chặt cửa đến nỗi những tia nắng sớm không thể xuyên qua. Ba mẹ em càng ngày càng ít ở nhà nhưng mỗi lần họ ở nhà, em lại thấy họ khóc.

Có đêm em đang ngủ, chợt cánh cửa sắt nhà em vang lên thứ âm thanh đập cửa nặng nề. Có ai đó đã đến và tìm ba em. Ba em đã nói với họ một hồi lâu. Dường như họ rất không hài lòng với câu trả lời của ba em nên hậm hực bỏ đi. Em không hiểu rốt cuộc mọi chuyện đã tệ đến mức nào vì em hoàn toàn bị ngăn cách với thế giới.

Lại một ngày nữa em phải ở yên trong nhà. Sáng hôm qua em đã nghe thấy tiếng súng. Tiếng súng gầm xa gần như rát bên tai. Em không thể tưởng tượng được cảnh tiếng súng ấy nhắm vào những ai. Nhưng em nghĩ ắt sẽ có người đã phải ngã xuống mặt đất bụi bặm này. Tiếng súng vang lên một hồi lâu, đứt quãng rồi dừng hẳn. Lúc ấy em đã thẫn thờ một hồi lâu đến nỗi bỏ quên chiếc chén đang cầm rửa trên tay. Bình thường em là một đứa hay nghĩ vu vơ nên em cứ ngỡ khi cuộc đại thay đổi ấy diễn ra, em sẽ tự suy nghĩ và ngộ ra được nhiều điều vô cùng. Nhưng không. Không có gì tồn tại trong đầu em lúc này cả. Tâm trí em rỗng tuếch, trống hoác. Điều em làm duy nhất mấy ngày nay là làm việc nhà, ăn, ngủ, và giúp đứa em trai tập viết những con chữ xiêu vẹo đầu tiên.

Em không lo lắng nhiều như em tưởng tượng, vì dường như em có một niềm tin mịt mờ nào đó rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi. Em là vậy, em luôn lạc quan trước mọi chuyện xảy ra. Em sẽ ổn thôi. Em sẽ ổn thôi mà.

Nhưng trưa hôm nay, ba mẹ em trở về nhà với một gói đồ được bọc kín trên tay. Rồi mẹ kéo em vào phòng, lấy thứ đó ra. Một chiếc khăn choàng lớn màu xanh xẫm được kéo ra từ bọc đồ đen. Trong bóng tối lờ mờ của căn nhà bị bọc kín và chỉ có lốm đốm những tia sáng lọt vào từ khe cửa, em vẫn sờ được thứ vải thô ráp màu xanh xẫm đó. Thứ vải ấy như có điện nên khi em chạm vào đầu ngón tay em đã nhói lên. Cái nhói ấy không chỉ đơn giản nằm ở xúc giác. Nó nằm sâu trong tiềm thức và bản năng. Tim em nhói lên và đập một cái bịch. Dường như em đã thấy nó ở đâu, ở đâu rồi.

Hình như em lại đờ người ra lần nữa. Một thứ gì đó lại kéo em vào dòng kí ức trở về tận 20 năm về trước. Khi ấy em chỉ mới 2 tuổi thì phải.

Đúng. Đúng thế, em đã thấy chiếc khăn ấy năm em chỉ mới 2 tuổi. Khi em còn rất nhỏ, và em trai em vẫn còn chưa ra đời. Nhưng màu sắc xanh xẫm ấy vẫn in hằn vào trong đôi mắt non nớt của em. Mẹ em cũng có những chiếc khăn choàng màu xanh ấy. Và hình như người khác cũng có. Mỗi khi em đứng từ cửa sổ phòng mình nhìn ra ngoài, đôi mắt em lúc nào cũng đong đầy những chấm nhỏ xanh xanh đang di chuyển dưới phố.

BURQA, BLOOD AND GUNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ