Chương 28: Tiếp tục không đề

83 9 0
                                    

Bàn Tử vừa nói xong lại ho khan, văng cả nước bọt ra ngoài, tôi sốt ruột giục hắn nói tiếp, hắn gãi gãi lưng, bảo: “Từ từ đã nào, việc này xảy ra quá bất ngờ, tạm thời tôi không thể nói rõ được, cậu chờ tôi sắp xếp lại ngôn từ đã.”

Tôi thấy sắc mặt hắn trắng bệch,  giọng nói vẫn chưa trở lại bình thường, chắc trong khí quản vẫn còn đọng nước, mới giúp hắn vỗ vỗ vài cái vào lưng. Hắn bị tôi vỗ mạnh đến nỗi thân thể bắt đầu co giật, nôn ra một đống chất lỏng màu trắng dinh dính, nói: “Được rồi, mẹ nó cậu còn vỗ nữa sẽ vỗ chết tôi mất!”

Tôi giục: “Bây giờ đã nói được chưa, rốt cuộc hai người gặp phải thứ gì?”

Hắn khụt khịt mũi, mang tất cả những việc họ đã gặp ra kể lại. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, lời kể của Bàn Tử vì vậy cũng khá lộn xộn, tuy nhiên tôi vẫn hiểu sơ sơ chân tướng sự việc.

Thì ra lúc ấy hắn thấy tôi ngơ ngẩn ngắm đống tranh sứ mới giục vài câu, có điều tôi đang vô cùng tập trung, hoàn toàn không nghe được gì. Bàn Tử thấy tôi không phản ứng cũng không gọi nữa, cơ bản là vẫn còn tiếc mấy thứ trang sức ngọc ngà quý giá kia, bèn một mình quay lại lấy trước. Lúc đó hắn nghĩ  tôi xem xong sẽ tự đuổi theo, hai nhĩ thất chỉ cách nhau năm sáu bước chân, không thể xảy ra chuyện gì nằm ngoài dự liệu.

Nhưng sau đó hắn lại thấy một vật, toàn bộ chú ý đều dồn cả vào đó, thế là quên luôn sự tồn tại của tôi, cũng không biết cánh cửa đá kia biến mất từ khi nào.

Bàn Tử quay lại chỗ đặt quan tài, hai người cùng nhau múc nước ra, khối thi thể kia cũng nhanh chóng nổi lên. Hắn nhìn kĩ, không khỏi hoảng sợ, thì ra thứ hắn vẫn tưởng là bướu thịt trên đầu lại là những bầu ngực to mọng của phụ nữ rủ xuống trên cơ thể dị dạng. Bàn Tử lúc đó rất choáng, hắn vốn không ngờ đây lại là một nữ thi.

Có điều theo lý mà nói, có mười hai cánh tay thì phải có mười hai bầu ngực mới đúng, tại sao phía trước mới chỉ có năm? Chẳng lẽ trên lưng vẫn còn? Bọn họ suy nghĩ một lúc, quyết định mang thi thể ra khỏi quan tài.

Đầu tiên Bàn Tử thử dùng móc câu để mang thi thể lên, nhưng thi thể này đã mềm nhũn từ lâu, từ trên xuống dưới trắng mịn, gần như sáp hóa, không thể chọc vào bất cứ chỗ nào được. Mang găng tay rồi tự mình lôi lên lại càng không ổn, cảm giác cứ như nắm cục xà phòng, vừa đụng tới đã chạm phải một lớp mỡ người, tởm muốn chết. Cuối cùng Muộn Du Bình cũng nghĩ ra một cách, hai người bọn họ cởi áo ra, một người trùm đầu, một người trùm chân, dùng súng làm đòn gánh mới mang được nữ thi kia ra khỏi quan tài.

Dưới ánh đèn sáng lóa, thi thể nhanh chóng khô lại rồi hóa đen, cả hai nghiên cứu kỹ lưỡng, ngoài việc phát hiện một vài bầu ngực đã bị cắt đi, để lại mấy vết sẹo lớn bằng miệng bát hai bên sườn,  còn biết được thân thể người này hóa ra không bị dị dạng, mà là do phát phì, mỡ thừa trên người đắp đống cao như núi.

Lúc đó cả hai không hiểu tại sao bụng của nữ thi này lại lớn đến vậy, chỉ nghĩ cô ta phát phì, hoàn toàn không nghĩ đến việc cô ta đã chết trong thời gian mang thai, trong bụng vẫn còn thai nhi.

ĐẠO MỘ BÚT KÝ - QUYỂN 1Where stories live. Discover now