🍍Chương 16🍍

3.8K 295 20
                                    

Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà
____
Chương 16: Gói biểu tượng cảm xúc
....

"Anh Triệu, chúng ta chụp lại đi."

Hành động quyên góp tiền của những mạnh thường quân cũng là một lời tuyên truyền tích cực đối với dư luận xã hội. Nếu có một chương trình chỉ mù quáng giật gân bằng bi kịch và cố tình mở rộng kết xuất của những sự kiện tiêu cực u ám, mà bỏ qua những điều tích cực, loại chương trình như vậy vẫn sẽ có lượng rating, nhưng khó tránh khỏi sẽ cho người ta một loại ám chỉ tâm lý "Trên thế giới này căn bản không có người tốt, vậy tôi cũng không làm người tốt".

Bản thân Nhan Khê cũng thích xem những chương trình vạch trần mặt tối của xã hội, bên cạnh đó lại không ai tuyên truyền về những người tốt bụng hành động tích cực.

Hành động tốt sẽ thúc đẩy nhiều người làm những điều tốt đẹp hơn, cô không mong đợi chương trình của mình có thể có bao nhiêu ảnh hưởng, ít nhất cô muốn cho nhiều người biết rằng có rất nhiều người tốt trên thế giới này, cô muốn những người đang trong cảnh tuyệt vọng biết rằng không được từ bỏ hy vọng, có lẽ ngày mai sẽ là một ngày tươi đẹp.

Vật phẩm quyên góp được nhân viên dọn ra khỏi xe, đồ chơi, văn phòng phẩm quần áo và đồ điện tử đầy đủ, hơn nữa chất lượng tất cả đều cao cấp, toàn bộ một đoàn xe có giá trị ít nhất là hơn 30 vạn.

"Xem ra người thiện tâm này là một đại gia." Triệu Bằng tắt máy quay, quay đầu nhìn Nhan Khê, "Em nói đại gia này có phải là xem chương trình của chúng ta hay không, mới quyên góp tiền cho viện phúc lợi như vậy?"

"Chương trình của chúng ta khi nào có loại khán giả đại gia này?" Nhan Khê hỏi ngược lại.

Triệu Bằng suy nghĩ một chút, thật sự không thể nghĩ được hình ảnh một đại gia ngồi trước TV xem loại tiết mục này của bọn họ, "Đúng là vậy"

Sức mạnh của internet vẫn rất lớn, tổ tiết mục của bọn họ thật đúng là không có khuôn mặt lớn như vậy.

Hai người trở lại xe, Nhan Khê lấy điện thoại di động ra, mở danh sách liên lạc xem một lúc lâu, cuối cùng trở lại màn hình chính, mở WeChat.

"Nguyên tiên sinh, thật ngại quá, lần này được ngài chiếu cố."

Trong buổi đấu thầu, người lãnh đạo thành công giành được dự án cười nói với Nguyên Dịch ngồi bên cạnh, "Hôm nay thời tiết vừa vặn, không bằng để tôi đứng ra mời Nguyên tiên sinh cùng các vị ở đây dùng bữa cơm."

"Không cần." Nguyên Dịch sắc mặt không thay đổi, tựa hồ đấu thầu thất bại đối với hắn mà nói không có nửa điểm ảnh hưởng.

"Nguyên tiên sinh thật sự quá khách khí," Người nói cười đắc thắng, "Chỉ là một bữa cơm thôi, tôi còn có thể kham nổi."

Nguyên Dịch cười cười, đứng dậy nhìn người đàn ông nói chuyện này, từ trên tay trợ lý nhận lấy áo khoác âu phục khoác lên người, "Thật ngại quá, tôi còn có công việc, thất lễ."

"Vậy lần sau chúng ta lại gặp."

Nguyên Dịch nhướng lông mày nhìn người này một cái, sải bước đi ra khỏi hội trường.

[EDIT] Đừng Trông Mặt Mà Bắt Hình Dong - Nguyệt Hạ Điệp ẢnhWhere stories live. Discover now