Chương 7:

3K 170 0
                                    

Tiêu Chiến ở lại bệnh viện hơn một tháng, mỗi ngày ở trong phòng bệnh đều chán đến phát điên. Thân thể của anh cũng không xảy ra rủi ro gì, anh ở bệnh viện nghỉ ngơi rất tốt, mỗi ngày đều có tin tức tố Alpha trấn an, anh hồi phục cũng coi như không tệ. Nhưng Uông Trác Thành vẫn không yên lòng để anh xuất viện về nhà, từ cái đêm hôm đó hắn được gọi tới bệnh viện cấp cứu phát hiện người cần cấp cứu là Tiêu Chiến, về sau hắn sinh ra bóng ma tâm lý, hận không thể để em mình nằm ở bệnh viện đến khi sinh nở luôn, ở trong tầm mắt hắn mà an ổn sinh con. Đương nhiên, hắn còn tâm tư khác, hắn sợ Vương Nhất Bác gần đây đối tốt với Tiêu Chiến đều là giả vờ, đến khi về nhà, lại bắt đầu lạnh nhạt với Tiêu Chiến.

Nhưng mà cuối cùng hắn vẫn thả cho Tiêu Chiến về nhà, dù sao sức khỏe Tiêu Chiến cũng dần tốt lên, còn hứa sẽ không vận động mạnh, sự nhàm chán của anh cuối cùng cũng được phóng thích, cả ngày tỉnh ngủ liền chạy tới chỗ y tá nói chuyện phiếm. Vương Nhất Bác ngày đó mặt xám xịt kéo Tiêu Chiến từ chỗ y tá về phòng bệnh, Tiêu Chiến còn không nhịn được kháng nghị.

"Anh của anh nói rồi, anh hiện tại có thể đi lại!" Anh bất mãn nói.

Vương Nhất Bác mặt mũi đầy vẻ khó chịu, hắn chẳng lẽ không biết y tá Beta kia nhìn Tiêu Chiến với ánh mắt gì, một mặt mê trai?

Thế nào, mùa đông còn chưa qua đã bắt đầu phát xuân với Tiêu Chiến rồi?

Vương Nhất Bác rất không vui.

"Dù sao cũng là không được." Không có chỗ thương lượng.

Bị tước đoạt niềm vui cuối cùng, Tiêu Chiến bắt đầu mỗi ngày đều kêu rên với Uông Trác Thành, một ngày ba lần hỏi hắn lúc nào mới có thể xuất viện.

Thế là Uông Trác Thành cũng không chịu nổi cho anh làm kiểm tra toàn thân, kết quả các mục đều hồi phục bình thường, cuối cùng cũng chịu thả anh xuất viện.

Tiêu Chiến cực kỳ vui vẻ, Vương Nhất Bác cũng bỏ một ngày làm tới đón anh xuất viện, tâm tình của hắn cũng không tệ, chí ít không cần lại phải nhìn mấy y tá liếc mắt đưa tình với Tiêu Chiến.

Nhân viên trong công ty Vương Nhất Bác bày tỏ: Tổng giám đốc có thể tùy ý nghỉ làm, quá đáng. Tư bản chủ nghĩa độc ác.

Thời gian về sau cũng bình thản như nước, Tiêu Chiến mỗi ngày cũng vẫn là ở nhà một mình, nhàn rỗi không làm gì liền vẽ một chút, hoặc là ngồi bên cửa sổ phơi nắng. Vương Nhất Bác vội vàng xử lý mấy chuyện trong công ty, trước đó phía tài vụ có lỗ hổng dường như không chỉ là sai lầm đơn giản, phía sau hẳn là dính dáng đến việc tranh chấp lợi ích của đại cổ đông. Hắn dự định thả dây dài bắt cá lớn, công khai không để ý tới chuyện này nữa, chờ một thời gian nữa, thu dây lại.

Kể từ đó Vương Nhất Bác cũng không còn bận rộn như trước, vừa có thời gian liền về nhà, có điều hắn không nói cho Tiêu Chiến biết công ty xảy ra vấn đề, sợ anh đang mang thai còn hao tổn tâm sức lo lắng cho mình.

Hắn nắm chắc, nhất định có thể giải quyết chuyện này.

Qua ba tháng, Vương Nhất Bác tổng kết quý bận rộn vô cùng, bận bịu qua đi lại nhàn hạ, chờ đến giữa tháng tư cố ý giữ lại một ngày nghỉ để ở nhà chăm Tiêu Chiến. Thời tiết đã ấm dần, Tiêu Chiến ngồi ở nhà không yên, nhốn nháo muốn ra ngoài đi dạo. Anh hiện tại đã mang thai sáu tháng, hở ra một đường cong tròn vo, so với trước kia mập hơn một chút, cơ thể cũng nhiều thịt hơn. Tin tức tố của Vương Nhất Bác quả thật chịu thiệt thòi trong thời gian anh mang thai, để anh bớt đi phản ứng khó chịu trong thời gian mang thai rất nhiều.

[BJYX/EDIT] Đừng Chỉ Nói Yêu AnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ