Chương 39

920 46 0
                                    

"Phanh phanh phanh!"

Về đến nhà không được bao lâu Trương Phong Hòa nghe có tiếng đập cửa bên ngoài, ngẩn người, vội đi đến huyền quan, nhìn lên mắt mèo. Người gõ cửa dùng sức rất nhiều, nghe thì biết tâm trạng người này không được tốt. Trương Phong Hòa nhìn qua mắt mèo nhỏ hẹp, thấy được bóng người mờ mờ, ngẩn ra, tay nắm vặn cửa có chút do dự, nhưng vẫn quyết định mở cửa.

"Phùng Dã? Sao anh lại ở đây?" Trương Phong Hòa không nghĩ hắn lại về sớm như vậy, đáy lòng có cảm giác vui sướng không rõ, nhưng bản thân cố gắng bình tĩnh, "Không đi cùng Từ Ảnh à?"

Nhưng đáp lại Trương Phong Hòa chỉ có sự trầm mặc.

Trương Phong Hòa ngẩng đầu nhìn người trước mặt, đôi mắt người kia đỏ ngầu, phẫn nộ nhìn cậu, hệt như sư tử đang ngắm nhìn con mồi.

Trương Phong Hòa bước lên một bước liền dừng lại.

Phùng Dã nổi giận sao?

Vì mình giới thiệu đối tượng cho hắn? Nhưng ở buổi gặp mặt, hắn cùng Từ Ảnh nói chuyện rất vui vẻ mà, cũng không thấy sự chán ghét hoặc mất kiên nhẫn, với cả lúc phát hiện được sự thật, Phùng Dã cũng không từ chối. Trương Phong Hòa cứ ngỡ Phùng Dã hài lòng, nhưng nhìn gương mặt phẫn nộ hiện tại, cậu biết mình làm sai rồi.

"Trương Phong Hòa! Em thật sự muốn đẩy anh cho người khác?" Phùng Dã thấy Trương Phong Hòa không nói lời nào, nhịn không được mở miệng chất vấn. Hắn cứ nghĩ mình lấy thân phận bạn bè để được bên cạnh Trương Phong Hòa, từng bước một thay đổi sinh hoạt của cậu, một ngày nào đó người này sẽ hồi tâm chuyển ý, không muốn rời xa hắn.

Nhưng hôm nay, rốt cuộc cũng chọc hắn nổi giận.

Hắn đồng ý cùng Trương Phong Hòa đến buổi gặp mặt, trước mặt cậu ân ái cùng Từ Ảnh, hắn muốn biết trong lòng Trương Phong Hòa còn yêu mình không. Nhưng kết quả đối phương vẫn không để tâm đến.

Hắn nhìn vào mắt Trương Phong Hòa, đè nén phiền toái trong lòng, lặp lại lần nữa: "Nếu em muốn, anh sẽ làm."

Sự im lặng bao trùm hai người, Phùng Dã lẳng lặng đứng đó, dùng đôi mắt đau lòng nhìn Trương Phong Hòa. Trương Phong Hòa rũ mắt, lên tiếng đánh tan trầm mặc giữa hai người, "Phùng Dã, anh đã từng nói chúng ta chỉ là bạn, hy vọng anh chưa từng quên."

Phùng Dã sửng sốt, định mở miệng, nhưng cổ như bị ai bóp nghẹn.

Hắn biết mình thua rồi.

Nhìn sự kiên quyết trong mắt Trương Phong Hòa, hắn thua thảm hại.

"Được." Cười khổ, Phùng Dã ra vẻ tiêu sái rời đi. Lúc quay người, hắn lấy tay nhéo mũi mình, đáy mắt tràn ngập chua xót.

Trước kia hắn vẫn luôn chê bai Trương Phong Hòa yêu đến quên bản thân. Hiện tại không phải hắn cũng vậy sao?

Từ ngày đó về sau, Phùng Dã không còn quấn lấy Trương Phong Hòa. Mỗi ngày gặp cũng chỉ chào hỏi ngắn gọn, mỗi người đi một hướng. Không còn những câu chúc ngủ ngon cũng không có sự ân cần chăm sóc từ hắn, Phùng Dã trong cuộc sống của Trương Phong Hòa, tựa như sợi chỉ mỏng, cứ thế đứt đoạn rồi biến mất.

Người đàn ông tôi theo đuổi 7 năm yêu người khác rồi - Nhan Song TưWhere stories live. Discover now