Chương 5

194 20 1
                                    

Khi trăng đã lên cao qua khỏi ngọn cây, Bách Lý Hoằng Nghị mới rời khách phòng. Hắn một thân một mình đi đến Bách Thời viện.

Nhưng hắn lại không biết là có người đang theo dõi hắn.

Đó chính là A Cát.

A Cát hắn theo lệnh của Dương phu nhân theo dõi Bách Lý Hoằng Nghị. Nấp sau một cây gần đó nhìn về phía khách phòng hắn ngáp dài tỏ vẻ chán nản.

Khi thấy đèn trong khách phòng của Bách Lý Hoằng Nghị đã được thổi tắt, hắn mừng thầm vì nghĩ đã xong, giờ hắn sẽ được về phòng ngủ. Theo dõi Bách Lý Hoằng Nghị mà hắn buồn ngủ ríu cả mắt. Ở đây vừa yên ắng, vừa tối, vừa lạnh hắn chả ham chút nào. Tại vì hắn đã nhận lệnh của Dương phu nhân nên hắn phải làm thôi.

Nhưng A Cát đã lầm to, hắn chỉ vừa mới quay người chưa kịp bước đi, là hắn đã nghe tiếng cót két mở cửa. Hắn vội quay người lại nhìn, thì thấy Bách Lý Hoằng Nghị từ trong khách phòng bước ra và rời khỏi đó. Hắn lầm bầm trong miệng rủa Bách Lý Hoằng Nghị mấy câu xong bám theo.

A Cát bám theo sau Bách Lý Hoằng Nghị và thấy làm ngạc nhiên, khi biết nơi Bách Lý Hoằng Nghị đi tới chính là Bách Thời viện. Đứng núp sau cái cây, hắn thấy Bách Lý Hoằng Nghị đứng loay hoay trước cổng để tìm cách đi vào được bên trong. Thấy vậy A Cát thấy làm lạ. Vì giữa đêm khuya như vậy, mà Bách Lý Hoằng Nghị dám một mình đi đến Bách Thời viện.

Ở Bách Lý phủ mọi người khi nghe A Cát kể về Bách Thời viện đều sợ xanh mặt. Nên khi A Cát thấy Bách Lý Hoằng Nghị một mình đi đến đây hắn nghĩ thầm.

"Cái tên Bách Lý kia bộ hắn không nghe mọi người trong phủ kể sao? Bộ hắn không biết sợ là gì sao?"

Đang đứng mải lo suy nghĩ, thì bỗng có một cơn gió lớn thổi qua, làm bụi bay mù mịt, khiến A Cát phải nhắm mắt lại, lấy tay che mặt lại. Lúc gió lặng hắn mới mở mắt ra thì không thấy Bách Lý Hoằng Nghị đâu. Thấy lạ A Cát lật đật chạy đến cổng Bách Thời viện để xem thử, thì thấy cổng vẫn khoá chỉ có Bách Lý Hoằng Nghị là không thấy đâu, cứ như thể là hắn đã bị cơn gió vừa rồi cuốn bay đi mất. Đã vậy A Cát còn nghe ở bên trong Bách Thời viện có tiếng cười khúc khích của trẻ con vọng ra.

A Cát bây giờ là thật sự sợ, hắn tỉnh cả ngủ không nói không rằng, chạy một mạch về phòng leo lên giường nằm mà quên cởi cả giầy. Trùm chăn kín mít từ đầu đến chân, hắn lầm bầm trong miệng.

"Không phải thật... không phải thật... không phải thật... đó chỉ là tiếng gió... đó chỉ là tiếng gió... đó chỉ là tiếng gió... là tai ta nghe nhầm... nghe nhầm... nghe nhầm thôi..."

Hắn cứ như thế lầm bầm liên tục như vậy, khiến tên chung phòng với hắn đang ngủ ở giường đối diện phải ngồi dậy la lên.

"Ngươi định không cho người khác ngủ hả!"

Chỉ như vậy hắn mới thôi không lầm bầm nữa.

*****

Nói về Bách Lý Hoằng Nghị lúc hắn còn đang loay hoay không biết tìm cách nào để vào được bên trong Bách Thời viện. Thì có cơn gió lớn thổi qua, làm bụi bay mù mịt. Thấy vậy hắn cũng vội nhắm mắt và lấy tay che mặt lại. Khi gió đã lặng hắn mở mắt ra thì đã thấy bản thân đang đứng ở trong sân của Bách Thời viện. Điều này làm hắn thấy ngạc nhiên. Nhưng thôi dù gì hắn cũng đã vào được đến đây, thì phải đi tìm hiểu kỹ về nơi này mới được.

[BJYX] [BÁCH THỜI KHẢ LẠC] LƯỠNG THẾ KHIÊNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ