Chương 5: Thẳng thắn

14.8K 1.4K 426
                                    

Tạ Gia Nhiên cao 1m80, mà Lương Túc Niên còn cao hơn cậu nửa cái đầu, đứng ở trước mặt Lương Túc Niên, cậu phải ngẩng đầu.

Có thể nhận danh hiệu nam thần, chuyện đương nhiên là phải có tướng mạo.

Nhưng so với những người có được ngũ quan trời sinh hài hòa khác, Lương Túc Niên lại càng nổi bật hơn vì khuôn mặt với ngũ quan lập thể thâm thúy, là khuôn mặt mà người phương Đông rất khó có được nhưng lại cực kì được săn đón.

Con ngươi màu hổ phách, giữa hai lông mày ngưng lại chút lạnh lùng, khuôn mặt lúc không cảm xúc sẽ cho người khác cảm giác xa lánh nhưng bởi vì nam sinh hay cười, đôi mắt đẹp lại đa tình làm cho cảm giác xa lánh này sớm bị mài đến không còn lại bao nhiêu.

Mà vào giờ phút này, nụ cười thường trực trên khóe miệng nam sinh đã biến mất.

Hắn thoáng liếc mắt nhìn cậu, lông mày nhíu lại rất nhẹ, đáy mắt nổi lên nghi hoặc không xác định: "Gì cơ?"

Người xưa nay được xưng là không dính khói bụi trần gian, cho hắn một ánh mắt cũng giống như là đang bố thí cho bạn cùng phòng, tại sao lại vào lúc hơn nửa đêm nói ra những lời này với hắn?

Là đối phương đang mộng du hay là hắn nóng đến váng đầu nên nghe nhầm rồi?

Wechat còn đang nhắn tin liên hồi, Lương Túc Niên lại cảm thấy sự lạnh lùng này rất không chân thực.

Tạ Gia Nhiên bị kích động áp sát tới, đứng trước mặt Lương Túc Niên do dự cả nghìn lần, thực sự nói ra khỏi miệng mới phát hiện hóa ra chuyện này khó khăn hơn trong tưởng tượng nhiều.

Cắn răng quyết tâm xé bỏ lớp mặt nạ, cậu buông tay ra, dùng giọng nói thanh lãnh lặp lại một lần. Cố gắng để trấn tĩnh, còn mang theo mấy phần tự giận mình:

"Cậu có thể ôm tôi một chút không?"

Đơn giản là lành làm gáo vỡ làm muôi .

Tình huống bết bát nhất chẳng qua cũng là bị cự tuyệt, bị cho rằng đầu óc có bệnh.

Ánh mắt chờ đợi dần dần mất tiêu cự, ánh sáng trong mắt chậm rãi ảm đạm.

Linh hồn như thoát ra nói với cậu vẫn còn đường lui là đổi phòng ký túc xá, không sao cả, nếu như không đổi được phòng ký túc xá thì cậu liền dọn ra ngoài ở.

Cậu ở tòa nhà nghệ thuật, Lương Túc Niên ở tòa nhà Minh Đức, Thanh đại lớn như vậy, bọn họ có thể đến khi tốt nghiệp cũng không chạm mặt nữa.

Phòng cho thuê quanh trường không tốt cũng không có vấn đề gì, cùng lắm thì cách xa trường một chút, giao thông khó khăn chút, lên lớp không tiện chút ——

"Ôm thế nào?"

Lương Túc Niên bỗng nhiên mở miệng, cắt ngang tâm tư đã bay ra ngoài không gian của cậu: "Như này được không?"

Tạ Gia Nhiên còn chưa kịp phản ứng, liền bị đối phương vô sư tự thông mà ôm lấy vai và eo, nắm nhẹ cánh tay.

Động tác của Lương Túc Niên rất dịu dàng, mùi sữa tắm trên người rất nhạt, rất nhẹ nhàng khoan khoái, trong nháy mắt tràn đầy sức sống.

[Edit] Cậu ôm tôi một chútDonde viven las historias. Descúbrelo ahora