Chương 15: Bất ngờ

175 1 0
                                    

Khi hai người học năm cuối, về cơ bản không có việc gì ở trường hết. Em trai 18 tuổi đã kế thừa tài sản ông nội để lại, ngay lập tức trở thành tổng giám đốc của công ty.

Mỗi ngày cô nhìn em trai mặc tây trang đeo caravat đến công ty, đều cười nói hắn là tổng tài bá đạo trong truyền thuyết, mà em trai luôn tóm lấy cô hung hăng hôn một trận mãi cho đến khi thở phì phò mới chịu buông ra, nói: “Xem anh buổi tối trở về xử lí em thế nào!”

Cô dự định sẽ mở một phòng dạy nhảy sau khi tốt nghiệp. Vì vậy, gần đây cô ở nhà tập chung chuẩn bị cho công việc, nhân tiện cho em trai một người vợ hiền hậu đức hạnh.

Thành thật mà nói, cô rất hài lòng với cuộc sống như thế này, giống như cô gái nhỏ hạnh phúc mỗi ngày chờ chồng về nhà, giúp hắn giặt quần áo, nấu cơm……

Nhớ đến em trai thích ăn cá, tối nay cô
định làm món canh cá chua ngọt cho hắn, nhưng khi đang rửa cá, cô cảm thấy mùi tanh càng lúc càng gay mũi. Cuối cùng cô cũng không chịu đựng được, chạy vào nhà tắm ói mửa lên bồn cầu.

Nôn một lúc lâu đến khi không còn nôn ra gì nữa, cô vuốt vuốt bụng nhỏ cẩn thận nhớ đến lần cuối cùng của kì kinh nguyệt, chẳng lẽ là……

Nghĩ đến đây, cô nhanh chóng chạy đi thay quần áo, đến tiệm thuốc gần nhất mua hộp que thử thai.

Chờ đến khi có kết quả, điều đầu tiên cô nghĩ đến khi nhìn hai vạch trên trên tay là cô không thể tiếp tục làm canh cá chua ngọt vậy chiều nay phải ăn gì đây? Vì thế cô ngay lập tức lấy điện thoại gửi tin nhắn cho em trai.

Qua mười phút, cửa truyền đến tiếng va chạm chìa khóa. Cô nằm liệt trên ghế sô pha quay đầu nhìn thấy em trai đã trở về.

“Chị, em không sao chứ?” Em trai hấp tấp chạy nhanh vào, thấy cô đang nằm im trên ghế sô pha vội nhào đến.

“Dừng lại, dừng lại! Em không sao!” Cô duỗi tay: “Anh còn đang mặc tây trang đấy! Chạy như vậy có chỗ nào giống tổng tài bá đạo chứ?”

Em trai kéo cà vạt ra: “Chị, em đột nhiên gửi tin nhắn nói cơ thể không thoải mái, anh còn tưởng em bị bệnh rồi.”

Cô liếc nhìn que thử thai bị cô tùy ý vứt vào thùng rác bên cạnh bàn trà, chột dạ nói: “Không có việc gì đâu, em không bị bệnh.. Chính là lười nấu cơm. A Thấm, buổi tối chúng ta đi ăn lẩu đi?”

Em trai nhìn đồng hồ: "Được rồi, dù sao cũng sắp đến giờ tan làm rồi, anh không đến công ty nữa. Chúng ta thay quần áo ra ngoài.”

“Được!” Cô bò dậy đi vào phòng ngủ thay quần áo, vừa thay vừa hỏi em trai: “A Thấm, đêm nay chúng ta đi ăn hương vị Tứ Xuyên lần trước được không? Em cảm thấy món não heo quán bọn họ ăn thật ngon!”

Giọng nói bình tĩnh của em trai từ phòng khách truyền đến: “Đều nghe em tất”

Đến khi em trai lái xe đưa cô tới chỗ đó, cô vừa ngẩng đầu lên nhìn đã ngây ngẩn cả người: “Ơ, A Thấm, không phải nói đi ăn lẩu sao?” “Chị, anh hôm nay chợt thấy mình có chút nóng” Em trai chớp chớp mắt: “Hôm nay chúng ta ăn món ăn Quảng Đông được không? Món lẩu hôm khác lại ăn.”

EM TRAI TÔI KHÔNG THỂ LỚN NHƯ VẬY ĐƯỢC Where stories live. Discover now