Chương 6

4.4K 535 116
                                    

Việt Nam thường xuyên có thói quen dậy sớm, bởi khi cậu còn làm đại diện cho một đất nước, thời gian nghỉ ngơi của cậu ít ỏi đến đáng thương.

Dù có bị trúng phép mà tới một thế giới khác, thì thói quen này cũng chẳng biến mất được.

Khoảng thời gian ở chung với Mặt Trận, cậu vẫn giữ thói quen đó, nhiều khi đang ngủ cậu vùng dậy cũng khiến Mặt Trận phải dậy theo, nhưng sau vài ngày cậu đã khắc phục được nó. Cậu thức dậy bằng một cách nhẹ nhàng...

Hôm nay cũng thế, và ôi thôi, cậu tỉnh lại và phát hiện mình đã trở lại thành người lớn.

Việt Nam kinh ngạc sờ cơ thể, vui sướng vì rốt cuộc cơ thể đã trở lại hình dáng ban đầu.

Sột soạt!

Cánh tay Mặt Trận đột ngột vắt qua eo cậu, Việt Nam giật bắn người nhìn sang, thấy đối phương vẫn đang ngủ liền thở phào.

Giờ phải trốn đi thôi, Mặt Trận mà tỉnh thì hắn sẽ sấy AK vào người cậu mất. Việt Nam rợn hết cả người, nghĩ.

Cậu từ từ nhấc cánh tay Mặt Trận sang một bên, rút chân khỏi chăn đặt xuống sàn. Không ngờ, khi chuẩn bị đứng dậy thì giọng nói lạnh nhạt đột ngột vang lên.

"Muốn đi đâu?"

"AH!" Việt Nam giật mình hét toáng lên. Cả người bị Mặt Trận kéo về nằm lại trong lòng hắn.

"Em em em..." Việt Nam hoảng hốt lắp bắp, sau đó mím môi im lặng không dám nói nữa.

"Đi ngủ." Dường như do trong phòng không có bật đèn ngủ, cũng chẳng có ánh sáng nên có thể Mặt Trận không nhìn ra Việt Nam. Điều đó khiến Việt Nam nhẹ nhõm hơn một chút.

Có vẻ như Việt Nam cho rằng Mặt Trận quá ngu ngốc, thực tế thì Mặt Trận sao có thể không phát hiện ra khi hắn ôm cậu vào lòng được.

Chẳng qua hắn muốn đi ngủ thôi.Việt Nam bị ôm căng thẳng đến mức toát mồ hôi, Mặt Trận thì như không có gì xảy ra mà vuốt lưng cậu.

Ôi cái định mệnh, Việt Nam run rẩy khi Mặt Trận vuốt lưng cậu, gương mặt trong bóng tối bỗng chỗ đỏ bừng lên.

Cậu đang không mặc đồ, tay Mặt Trận cứ vuốt lên vuốt xuống như thế làm cậu không khống chế được mà rùng mình rên một tiếng.

"Ah~"

Việt Nam vội vã bịt miệng lại, cả người cứng đờ nằm im. Những cái vuốt ve của Mặt Trận cũng dừng lại, hắn không vuốt nữa, mà ôm eo cậu rồi để im.

"Câm mồm và ngủ đi."

Việt Nam: "..."Sao cậu có thể ngủ được cơ chứ!!!???Có giỏi thì bỏ cái tay khỏi eo cậu đi!!!Câm cái con khỉ!!!!

"Á!"

Con mẹ nó! Cắn cái đầu mày!!

ーーーーーーーーーーーーー

Sáng tỉnh dậy, Việt Nam bĩu môi quấn chăn xung quanh người che đi thân thể của mình, ánh mắt lên án cực độ nhìn nam nhân đang mặc đồ trước tủ đồ.

Đậu má nó, vết cắn ở cổ vẫn còn đau, Việt Nam cau có sờ sờ vết cắn trên cổ. Thật không thể hiểu nổi, tự nhiên Mặt Trận để lại dấu vết to như thế trên cổ, tí nữa mặc Việt phục sợ là che không nổi cái vết này.

Countryhumans-AllVietnam AU) Trở Thành Nam PhụNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ