Chương 15: Koala nhỏ không bị bệnh!

856 105 9
                                    

Editor: Sasaswa

Sau khi Đường Bân đi ra ngoài, cậu lập tức reo hò vui vẻ chạy đến một gốc cây lớn. Hám Thanh Châu thấy thế thì ngồi lên xích đu trong sân nhìn cậu chạy loạn vòng quanh.

Đường Bân nhìn cây lớn trước mắt, ừm, rất tốt, rất cao lớn, Koala nhỏ rất thích.

Nghĩ như vậy, cậu liền đặt mông ngồi trên bãi cỏ, cả người đều dựa vào gốc cây.

Hám Thanh Châu: "..."

Đường Bân thỏa mãn ôm chép chép miệng mấy cái, nhắm mắt không nhúc nhích.

Hám Thanh Châu không kìm được mà đứng dậy đi về phía Đường Bân.

"Đường Bân." Hắn gọi.

Đường Bân lười biếng nâng mi lên nhìn hắn một cái, sau đó tiếp tục nhắm mắt lại muốn ngủ.

Hám Thanh Châu uy hiếp: "Trên cây có côn trùng, chúng sẽ bò lên người em đó."

Đường Bân ngẩng đầu nhìn hắn: "Koala nhỏ có lông, không sợ đâu."

"Có lông?" Hám Thanh Châu chỉ nơi khác, "Ở đây có lông không?"

Đường Bân lắc đầu, sau đó kéo quần xuống, nghiêm túc nói với hắn: "Ở đây có lông."

Hám Thanh Châu: "..."

"Anh tránh ra được không?" Đường Bân thấy hắn vẫn còn bất động. "Anh đang chặn em đó."

Hám Thanh Châu có chút cứng rắn muốn kéo cậu khỏi cây lớn: "Đừng ôm cây, ôm anh nè."

Nhưng cả người Đường Bân lại dán lên cây, vừa giãy dụa vừa la hét: "Em! Không! Muốn!"

Hám Thanh Châu không thể không buông tay vì sợ tiếng la của cậu sẽ thu hút sự chú ý của cha mẹ mình.

Hắn khoanh chân ngồi bên cạnh Đường Bân: "Hôm qua em nói anh là cây lớn của em, vậy tại sao hôm nay lại không chịu ôm anh nữa?"

Đường Bân ngạc nhiên nói: "Hám Thanh Châu, anh bị điên hả? Sao cứ nói mình là cái cây vậy?"

Hám Thanh Châu: "..."

Thấy không lay chuyển được Đường Bân, hắn lập tức không nói cậu nào mà ôm người bế lên, tay kia thì che miệng chặt miệng cậu không cho la hét.

Đường Bân khiếp sợ mở to hay mắt ôm chặt thân cây không buông, còn muốn la lên nhưng cuối cùng vẫn bị Hám Thanh Châu tách ra.

Đường Bân hô lên một tiếng, trực tiếp giãy khỏi vòng tay hắn, sau đó còn cắn một cái lên tay hắn.

Mày Hám Thanh Châu cũng không nhăn một cái, nói: "Đừng ôm cây nữa, anh cho em thứ chơi còn vui hơn."

Đường Bân không nghe, nghiến răng nghiến lợi ôm cánh tay đối phương, dường như nếu không cắn đứt một miếng thịt thì nhất định sẽ không buông ra.

Hám Thanh Châu ôm cậu ngồi xích đu ở trong sân, sau đó khẽ đung đưa hai chân, xích đu vì vậy cũng trập trùng đung đưa lên xuống.

Đường Bân lúc đầu có chút không hứng thú nhưng khi xích đu càng đu càng cao, cậu rốt cuộc cũng thả miệng ra, trong mắt hiện lên ẻ kinh ngạc cùng hưng phấn la lên: "Cao hơn nữa! Em muốn bay!"

[ĐM/Edit] Mở Sở Thú Trong Nhà - Tạng Miêu MiêuWhere stories live. Discover now