Koi (1)

2.6K 105 0
                                    

Tôi muốn cho cô ấy thấy rằng tôi yêu cô ấy. Sau ngần ấy thời gian tôi vẫn yêu cô ấy.






























Có một chuyện mà Yae nói với Ei khiến tim cô đập thình thịch trong lồng ngực.

Đó có phải là cách nàng gọi tên của mình sao? "Ara, Ei" Tiếng cười của nàng khi Ei nhìn với vẻ hoang mang? Lời trêu chọc dịu dàng của nàng, cách nàng dụ dỗ Ei về phía trước bằng những lời hứa về đồ ngọt và thậm chí là những lời đùa giỡn ngọt ngào? Ánh mắt Yae lóe lên khi nàng cười với cô theo cách hiểu biết đó. Nàng có thể đọc được suy nghĩ của cô trước khi Ei biết được điều gì đang xảy ra với tâm trí của mình. Bị tước vũ khí, một cái bóng còn lớn hơn những ngày Ei từng là kagemusha của Makoto.

"Làm thế nào để cậu thiết lập lại khái niệm về tình yêu khi cậu là lý do khiến nó tan rã?"

Ei vẫn chưa sẵn sàng cho thời gian sắp tới. Cô không sẵn sàng để Yae đến với mình nhanh chóng và trực tiếp như vậy. Tìm cách cám dỗ nàng quay trở lại hương vị của quá khứ mà cô đã bỏ lại phía sau. Khoảng thời gian hoang mang và đau đớn thấm vào da thịt cô, khô cằn và đen hơn cả chướng khí lớn nhất trên đất. Khéo hơn bất kỳ yokai nào, lớn hơn Orobashi no Mikoto, thứ đã chết khi kết thúc lưỡi kiếm của cô.

Không. Yae đã đi vào, yên lặng và khiêm tốn như hình dạng hồ ly nhỏ bé của nàng luôn vậy, và lừa cô thoát khỏi sự theo đuổi vô nghĩa của cô về Vĩnh Hằng. Quả bóng hồng hồng nhỏ bé ấy đã trở nên xảo quyệt làm sao trong những năm họ xa nhau. Có lẽ cái chết của Kitsune Saiguu cũng đã làm thay đổi cả Yae. Làm cho nàng lớn lên theo một cách nào đó,tiến về phía trước trong khi Ei vẫn ở lại, lơ lửng trong sự bế tắc của bản thân.

Nhưng, tất cả đều đã thay đổi. Vùng đất này đã thay đổi, Yae đã thay đổi, cô đã thay đổi. Bầu trời đã thay đổi, nhịp tim từng vang dội đáng sợ trong lồng Vĩnh hằng này đã thay đổi. Mọi thứ Ei làm đều chứa đầy sự do dự và bối rối

Cô phải làm gì với tất cả những thay đổi này?

Vào ban đêm, dưới sự bảo vệ của bóng tối và yên tĩnh, Ei có cơ hội rời khỏi sự an toàn của Shogun để có cơ hội thở.

Cô không muốn hồi tưởng lại những ca khúc trước đây khi cô thể hiện với khuôn mặt của mình - khuôn mặt thật - với mọi người. Ei một lần nữa cảm thấy kỳ lạ khi bước đi trong Nhất Tâm Tịnh Thổ. Chân cô cảm thấy nặng nề hơn, cơ thể cô bị khuất phục bởi sức mạnh của trọng lực. Trở nên hữu hình là điều mà cô không quen sau ngần ấy năm. Cảm giác hoang mang và không chắc chắn vẫn vậy. Cô nghĩ Yae đã tha thứ cho cô về điều này. Một lần nữa, một cái gì đó sẽ mất nhiều thời gian hơn.

Tôi thậm chí nên đi đâu? Ei ẩn mình trong đất nước của cô ấy, giữ cho những bóng tối mà cô đã quen thuộc. Trong ánh trăng, cô ngẩng đầu nhìn lên dãy núi phía xa. Anh đào thần thiêng liêng tất nhiên. Tại sao cô không xem xét điều này trước đây? Cô có thể ... cô có thể đi gặp Miko. Có lẽ cuối cùng cũng đến như Yae đã yêu cầu cô từ lần gặp gỡ cuối cùng mà họ có.

Cô triệu hồi năng lượng trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, không muốn lãng phí thời gian bằng cách đi ngang qua vùng đất như bất kỳ người phàm già nào, và thấy mình ở lối vào đền Narukami. Những ngọn đèn ngủ được thắp sáng rực rỡ, mời gọi và chào đón. Một chút tiếc nuối lấp đầy trong cô khi cô bước lên các bậc thang, đi ngang qua hàng loạt những chiếc cổng torii đỏ đánh dẫn lối vào đền thờ.

[Yaebaal] Tổng hợp fanficWhere stories live. Discover now