Chương 12

504 34 0
                                        

.

.

.

Mới sáng sớm, Thanh vừa mơ màng mở mắt đã nghe tiếng gì đó bình bịch ngoài sân. Nàng dụi dụi mắt sợ mình nghe lầm nhưng đến khi nghe kĩ lại thì đúng thật là có tiếng động thật, nhìn qua cái đồng hồ treo tường mới điểm 4 giờ sáng, giờ này mà lại có ai trong nhà thức sớm như thế sao? Thanh ngẫm nghĩ có khi nào là ăn trộm không cho nên lật đật buộc lại tóc rồi chạy như bay ra sân, lúc tiện tay còn xách theo cây chổi cùn ở góc nhà, chầm chậm mà nhón chân đi qua mé hiên băng qua bên vườn. Lúc lấp ló ở góc tường định hình nhìn lại thì ra là cô hai ở ngoài này đang làm gì đó, mà cô ấy đánh mạnh quá khiến Thanh giật mình đánh rơi cả cây chổi trên tay.

"Ai?" Người kia nghe tiếng động phía sau nên ngừng tay quay lại.

"Dạ...dạ, là con, con là Thanh."

Lúc này nàng giật mình, nửa muốn bỏ chạy nhưng mà sao nàng có gan trời đó được nên chậm rì rì mà ló mặt ra.

Tâm liến mắt nhìn thấy Thanh quần áo còn xộc xệt, đầu tóc bù xù như là ổ quạ bộ dạng ngơ ngác trông rất tức cười.

"Tờ mờ sáng không ngủ mà chạy ra đây làm gì?" Tâm nhịn lại sự buồn cười nghiêm túc nói nhưng khóe môi đã nâng lên một chút.

"Con...tại...con nghe ngoài này có tiếng động nên con chạy ra coi sao!" Thanh không dám nhìn thẳng mặt Tâm nên chỉ có thể cúi gầm mặt lí nhí nói.

"Cô tưởng là ăn trộm hả?" Tâm càng nhìn đứa nhỏ này lại càng không nhịn được cười.

"Dạ, nhưng...nhưng mà sao cô thức dậy sớm như vậy để làm gì?"

"Tôi không ngủ được nên ra đây tập thể dục, không được sao?" Tâm chỉ chỉ vào túi cát được treo trên cây và mấy cây xà bằng sắt, thì ra mấy cái này là để cô hai tập thể dục.

"Được...được chứ, tại con hông biết là cô mà nhưng mà bây giờ còn sớm quá, cả đêm qua cô không ngủ được luôn sao?" Thanh đứng nép qua một bên sợ làm vướn chân vướn tay cô hai.

"Ừ, không hiểu sao lại không ngủ được." Tâm tập nãy giờ cũng không ít, mồ hôi cũng bắt đầu chảy ra khắp cả mặt nên cũng không có tâm trạng tập tiếp nữa "Chạy vào trong lấy cho tôi cái khăn đi, mồ hôi ra khó chịu quá!"

"Dạ, cô chờ con một chút."

Nói rồi Thanh chạy đi, Tâm cũng đi lại bàn trà ở trong vườn dùng để hóng mát mà ngồi xuống. Bên trên mặt bàn và ghế đều được phủ một lớp sương mỏng nhưng cô cũng không màng cứ vậy mà ngồi lên luôn. Thời tiết dạo này vào buổi sáng có chút se lạnh, mới ngồi một lúc mà Tâm đã không còn nóng như lúc nãy nữa rồi.

Đợi đến lúc Thanh lấy khăn ra thì mồ hôi trên người Tâm đã khô hết nhưng được cái nàng cầm ra thêm một ly nước vì sợ cô hai sẽ khát. Tâm chống tay nhìn rồi cũng chầm chậm đưa lên miệng uống hết một hơi mà Thanh thì vẫn đứng yên kế bên nhìn cô không chớp mắt.

Mái tóc của cô hai lúc nào do mồ hôi nên bết lại với nhau và được vuốt ngược lại phía sau, làn da bóng loáng lấp lánh dưới ánh sáng mập mờ của mấy cái bóng đèn vườn lại càng làm cô ấy đẹp đến lạ thường, khiến Thanh nhất thờ đứng ngẩng ngơ ra ngắm nhìn.

[BHTT] Cô chủ!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ