Chap 10

1.2K 112 29
                                    

Tôi nhận ra rằng mọi chuyện xung quanh tôi ngày càng trầm trọng. Ví dụ như: Lâm Kiến Thành nghỉ học cả tuần rồi, tới nhà tìm lại không gặp được ai, cứ như cả nhà cậu ấy đã chuyển đi nơi khác vậy.

Còn có Triệu Bá, tôi cứ nghĩ cậu ấy đã vui vẻ trở lại bình thường như ngày trước. Nhưng không phải, cậu ấy... Thường xuyên cười nói một mình rất kỳ lạ như thể đang trò chuyện với ai đó, lúc nhìn thấy tôi thì giả vờ không thấy, chính là muốn né tránh.

Tôi cảm thấy não bộ của mình như bị quá tải. Có quá nhiều thứ khiến tôi suy nghĩ, lo âu.

Ting____

Màn hình từ chiếc điện thoại sáng lên, tôi thoáng nhìn giờ là 19h30 rồi, có một tin nhắn vừa gửi tới.

"Cậu mau tới đây! Tớ chờ cậu." tin được gửi từ Tiểu Lý."

Giờ cũng đã trễ rồi, cậu ấy muốn gặp tôi để làm gì?

Tiêu Vũ Lương trước khi đi có dặn dò tôi không được ra ngoài một mình vào buổi tối, còn phải luôn mang theo lá bùa bình an mà bà nội cho tôi, nó được thỉnh ở chùa vào năm mới.

Nắm chiếc bùa trong tay, nếu Tiêu Vũ Lương đã nói vậy chắc là có tác dụng. Đi nhanh rồi về chắc không sao đâu!

Tôi vội vàng chuẩn bị đi ra ngoài, "Bà nội! Cháu đến bệnh viện thăm Tiểu Lý, bà đừng chờ cháu."

"Nè! Thằng nhóc này tối rồi còn đi..." tôi đi thẳng một mạch ra khỏi cửa, nếu đứng lại chắc chắn sẽ bị bà bắt lại cho xem.

Vừa đi vừa gọi điện thoại lại cho Tiểu Lý, nhưng đầu dây bên kia đã thuê bao làm tôi càng khẩn trương hơn.

Mỗi một phút trôi qua người đi đường thưa dần, thưa dần...

Từ nhà đi bộ đến bệnh viện mất hơn nửa giờ, độ chừng bây giờ cũng đã 20h. Từ ngoài cổng tôi có thể thấy được cửa sổ phòng bệnh của Tiểu Lý, đèn mở sáng.

Cậu ấy đứng bên ô cửa... Hình như còn có ai đó?

Phải mất một lúc thang máy mới di chuyển từ tầng năm xuống, tôi bước vào trong chuẩn bị đóng cửa thì phát hiện vẫn còn một bà lão đứng ở ngoài, trên tay cầm một giỏ hoa huệ trắng mặt cúi gằm.

Thấy cửa muốn đóng, tôi liền đưa tay chặn lại "Bà ơi, bà mau vào đi."

Bà lão đứng yên chậm rãi lắc đầu.

Nếu bà ấy đã không vào thì tôi để cửa đóng lại. Khi hai cánh cửa sắp chạm vào nhau, tôi thấy bà lão ngẩn đầu lên và nói: "Chàng trai trẻ, đi đường cẩn thận."

Sao lại nói với mình như vậy?

Ting____ cửa thang máy mở ra.

Dãy hành lang tối đen như mực, nhất thời nhìn vào khoảng tối tôi không thể thấy được sự vật phía trước.

"Sao vậy? Hệ thống đèn tầng này bị hư rồi sao?" tôi tự thắc mắc.

Khi mắt đã quen dần với bóng đêm tôi bước ra khỏi thang máy, hướng đến ánh sáng lờ mờ lọt ra từ phòng bệnh của Tiểu Lý.

Lạ thật? Các phòng khác đều đóng cửa tắt đèn, đặc biệt yên tĩnh lạ thường. Cả một cái bệnh viện to thế này giống như chỉ có một mình tôi vậy, tuyệt không có một bóng người.

[Fanfic] Trốn Tìm - Vũ Nhật Câu TăngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ