19. Em kết hôn

3.5K 206 22
                                    

Đám cưới được tất bật chuẩn bị, ai nấy cũng đều bận rộn. Trùng hợp thế nào mà ngày JungKook kết hôn cũng là ngày Kim TaeHyung lên máy bay sang Mĩ.

Lee HeonMin đang được trang điểm, cô nàng đã có da thịt hơn so với những ngày không được gặp JungKook. Tô xong lớp son bóng cuối cùng, nàng khẽ mỉm cười xinh đẹp.

- Con bé này, mong lấy chồng đến vậy sao?

- Lấy chồng sẽ không ở cùng ba mẹ nữa, con sẽ vui lắm.

- Ơ con bé này!

- Con đùa thôi, HeonMin sẽ thường xuyên về thăm ba mẹ.

Hai mẹ con ôm nhau một cái, rồi chuẩn bị cho nghi lễ.

Jeon JungKook nhìn bản thân trong gương, hít một hơi thật sâu.

- Jeon JungKook, không có TaeHyungie ở đây dỗ mày đâu mà khóc.

Em tự nhủ với bản thân. Mắt lại hướng đến chiếc nhẫn kỉ vật của hai đứa đang ở trên tay. Em chỉnh lại suit rồi cố gắng cười gượng gạo.

- Ngầu không kém gì Hyungie hyung này.

Jeon JungKook nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ, hôm nay trời nắng đẹp như những ngày đầu tiên chúng ta yêu nhau. Chuyện tình chúng ta đúng là kết thúc bằng một đám cưới, nhưng không phải của anh và em...

- Đi mạnh giỏi nhé TaeHyungie của em.

Em đi ra khỏi phòng, chuẩn bị ra lễ đường.

Lee HeonMin cùng bác sĩ Lee bước ra kèm theo sự hò hét của khách mời. Cô dâu hôm nay quá xinh đẹp, chú rể cũng thật bảnh trai. Người ta bảo họ thật xứng đôi vừa lứa.

Jeon JungKook đưa ánh mắt lơ đãng nhìn xung quanh, chợt dừng lại một bóng hình quen thuộc. Người đó đứng rất xa lễ đường, cả người phủ kín màu đen. Sẽ chẳng biết là ai nếu ánh mắt của chú rể và người đàn ông đó chạm nhau.

- TaeHyungie...

Khóe mắt JungKook khẽ đỏ lên. Kim TaeHyung luôn nhìn em như vậy. Ánh mắt dịu dàng, ôn nhu, chất chứa cả tình yêu thương của hắn. Và ngay lúc này, ánh mắt đó khẽ lay động, như thể muốn thay lời chủ nhân của nó:

- JungKookie đừng khóc, anh không thể ôm em.

Em vốn không tin vào thứ gọi là thần giao cách cảm, nhưng khi nhìn anh, trong đầu em lại chạy qua giọng nói quen thuộc trầm ổn ấy. Anh ơi, đừng đối xử tốt với em như thế, em không xứng đáng có được tình cảm của anh.

JungKook run run đeo nhẫn cho HeonMin, nước mắt không tự chủ cứ rơi xuống. Mọi người đùa rằng em vui đến phát khóc, nhưng thực sự em đau đến phát khóc. HeonMin nói muốn lau nước mắt cho em, nhưng em chỉ cần bàn tay anh gạt bỏ những giọt buồn rầu này.

Anh bảo em đừng khóc, nhưng em muốn khóc để được anh bất chấp tất cả và lên đây ôm em. Jeon JungKook cần anh hơn là một cô vợ xinh đẹp, một gia đình hạnh phúc trong mắt người khác. Jeon JungKook không cần những đứa trẻ, Jeon JungKook chỉ cần anh thôi.

Đến lượt HeonMin đeo nhẫn cho JungKook, em chậm chạp đưa bàn tay phải của mình ra, không một ai để ý, chỉ một mình Kim TaeHyung để ý. Và hắn nhận ra rằng, ngón áp út tay trái của em ấy vẫn luôn dành cho mình.

Bạn trai cũ của chồng | kthxjjk |Where stories live. Discover now