C10:

126 8 0
                                    

Hôm nay Thư Hân vừa sang nhà chơi với ba cô về liền nghe tin Lưu Vũ Hân bị ngã cầu thang, cô vô cùng hoảng hốt, vội ôm bụng bay đi lên phòng xem y.

Hiện giờ cô đã mang thai tám tháng rồi, bụng cũng đã to ra khiến cô không thể đi nhanh được. Vừa lên đến đã nhìn thấy đầu Lưu Vũ Hân bị quấn băng trắng, trên miếng vải còn rỉ ra chút máu khiến cô đau lòng không thôi.

"Chồng ngốc này! Đi đứng cũng không xong nữa, anh có đau không?"

Thư Hân lo lắng ôm lấy mặt của Vũ Hân hỏi, nhưng y lại im lặng không trả lời, ánh mắt của y nhìn cô hôm nay rất khác lạ, nó không còn ngây thơ trong sáng như lần đầu y gặp cô nữa mà là... hoàn toàn bình thường!

Thư Hân ngây ra, vội buông mặt của Vũ Hân, mặt cô hiện lên tia lo lắng, cô vội đưa mắt nhìn về phía ba mẹ Lưu. Họ cũng khó hiểu nhìn lại cô, bộ có chuyện gì sao?

Không đợi họ kịp thắc mắc xong, Vũ Hân ngồi trên giường nhìn Thư Hân nhíu mày hỏi.

"Cô là ai?"

Trong giây phút đó, Ngu Thư Hân chỉ cảm thấy như có một tia sét đánh qua khiến tim cô ngừng đập, cô không thể hít thở nổi nữa mà ngất đi, hoàn toàn không hề nghe được tiếng la hét xung quanh cô.

Lưu Vũ Hân nhìn người con gái ngất trước mặt mình, khi nãy y vừa tỉnh dậy thì cô liền xông vào còn gọi mình là chồng. Y hoàn toàn không nhớ y đã kết hôn từ bao giờ, y chỉ nhớ mình đang đi công tác liền gặp tai nạn xe, ngoài ra chẳng nhớ gì cả.

Lưu Vũ Hân nhìn mọi người lo lắng đưa Thư Hân đi, cô hình như đang có thai, nhìn cái bụng nhô ra của cô, có phải cô mang thai con của mình hay không? Vì sao y không nhớ chuyện gì cả, đầu của y thật đau khiến y không thể suy nghĩ được chuyện gì.

Thư Hân được bác sĩ tới khám, Lưu Vũ Hân cũng đứng cạnh ba mẹ y mà xem tình hình của cô, trong khoảng thời gian cô ngất, Vũ Hân đã nghe ba mẹ kể hết tất cả mọi chuyện. Y đã rất bất ngờ khi biết mình sống bảy năm như một kẻ ngốc. Y ngồi nhìn mẹ mình nắm tay Thư Hân khóc đến thương tâm, có phải y đã làm tổn thương cô rồi không?

Nếu như cô thật lòng yêu một tên ngốc như y, vậy bây giờ y hết ngốc rồi, lại còn chẳng nhớ cô là ai thì cô phải làm sao?

Lưu Vũ Hân không khỏi tự trách, tại sao y lại không nhớ cô là ai, cho dù y có ngốc đi nữa nhưng lại quyết giữ cô bên mình như vậy thì cũng biết được tình cảm y giành cho cô nhiều như thế nào rồi. Bây giờ nhìn cô yếu ớt nằm đó, trong lòng Lưu Vũ Hân cảm thấy vô cùng khó chịu nhưng y lại hoàn toàn không nhớ ra giữa cô và y từng xảy ra chuyện gì cả!

"A Hân..." Thư Hân yếu ớt gọi.

"Mau lại đó đi!"_ba Lưu giục Lưu Vũ Hân, y liền gật đầu đi lại chỗ cô. Cho dù ba Lưu không nhắc, y cũng sẽ đi lại chỗ cô.

"Anh đây!" Lưu Vũ Hân bước lại nắm lấy tay nhỏ của Thư Hân, đỡ cô ngồi dậy.

Thư Hân quan sát người đàn ông trước mắt, bộ dạng là của A Hân ngốc của cô, nhưng ánh mắt y nhìn cô vô cùng xa lạ. Y trông trưởng thành, lịch thiệp chín chắn, khắc hẳn bộ dạng ngây thơ trẻ con mà cô từng biết.

Lưu Vũ Hân bây giờ mới đúng là Lưu Vũ Hân hai mươi tám tuổi, nhưng tại sao cô lại thấy mất mác như thế này cơ chứ? Y khỏe lại, cô rất vui, nhưng mà...y đã hoàn toàn quên đi cô, cô không muốn!

Mặc dù cô biết sớm muộn gì chuyện này cũng sẽ xảy ra nhưng cô không muốn! Y còn chưa cùng cô đón tiểu bảo bảo chào đời cơ mà, tại sao?

"Hân Hân..." thấy Ngu Thư Hân khóc, Lưu Vũ Hân hốt hoảng không thôi.

"Anh tránh ra! Anh không phải A Hân ngốc của tôi...Anh tránh ra! Trả A Hân ngốc lại cho tôi! Trả đây! Trả A Hân ngốc lại cho tôi....oa... A Hân... oa A Hân...anh ấy chưa cùng tôi đón bảo bảo chào đời mà... oa... tại sao anh lại mang anh ấy đi! Trả đây! Trả A Hân lại cho tôi!!!"

Thư Hân vừa đánh Lưu Vũ Hân vừa khóc nói, đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời cô khóc lớn như vậy, cô khóc làm ba mẹ Lưu cùng cụ Lưu cũng không kiềm nỗi nước mắt.

Ngay cả Lưu Vũ Hân đang ôm lấy thân thể run rẩy của Thư Hân cũng cảm thấy rất đau lòng, mặc cho cô trong ngực mình không ngừng náo loạn nhưng y vẫn ôm chặt lấy cô không buông.

"A Hân... A Hân..." Thư Hân không ngừng nức nở, mẹ Lưu cảm thấy tiếp tục như thế này không ổn, bà vội bước đến chỗ cô an ủi.

"Hân nhi ngoan nào! Con mà khóc nhiều như vậy A Hân thấy được sẽ khóc theo mất"

"Hu hu... mẹ... mẹ..." Thư Hân rời khỏi ngực của Lưu Vũ Hân ôm lấy mẹ Lưu khóc.

Lưu Vũ Hân ngồi nhìn mẹ mình vừa khóc vừa dỗ Thư Hân liền đau lòng không thôi, rốt cuộc khi y ngốc có gì tốt, tại sao lại khiến cô yêu y nhiều như vậy? Y của trước kia khi thấy cô khóc sẽ khóc theo sao? Y của trước kia nếu bây giờ gặp cảnh này sẽ như thế nào? Chết tiệt! Y không nhớ bất cứ chuyện gì cả!

"Hân nhi... làm sao hả?"_ bà Lưu thấy Thư Hân ôm bụng liền sợ hãi.

"Mẹ... con đau bụng... mẹ... bảo bảo... oa..." _Cô đau bụng quá, chưa tới tháng sinh dự định mà, cô thật sự rất sợ, cô chỉ còn mỗi bảo bảo là liên kết với A Hân ngốc thôi.

Đừng mà...

"Ông xã! Mau gọi xe cấp cứu nhanh lên!"_bà Lưu vội gọi ông Lưu rồi quay sang ôm lấy Thư Hân: "Con sẽ không sao! Bảo bảo cũng sẽ không sao! Có mẹ đây rồi, không sợ!"

Lưu Vũ Hân nhìn máu bay giữa hai chân của Thư Hân chảy ra cũng phát hoảng không thôi, y vội nắm chặt tay của cô. Cô lúc này mới quay sang nhìn y, cô cố gắng đưa tay lên vuốt má y.

"Cho dù có chuyện gì xảy ra...Lưu Vũ Hân... anh phải giữ lại con... đó là mối liên hệ duy nhất giữa em và A Hân... xin anh..."

"Em sẽ không sao! Em sẽ không xảy ra chuyện gì!"

Lưu Vũ Hân gấp gáp nói, Thư Hân chỉ cười nhẹ rồi hoàn toàn ngất đi, mất A Hân, cô thực sự cũng chẳng muốn sống nữa. Mỗi ngày nhìn mặt người đàn ông mình yêu nhưng người đó lại hoàn toàn không nhớ ra mình là ai, cô không chịu nổi, cô thà chết đi.

Nhìn Thư Hân ngất lịm đi, Lưu Vũ Hân cũng phát điên, y vội bế cô xuống nhà, xe cấp cứu đã tới, cả nhà họ Lưu nhanh chóng đến bệnh viện, ba Lưu cũng liên lạc với ba Ngu. Thư Hân nhanh chóng được đưa vào trong phòng phẫu thuật, Lưu Vũ Hân thẩn thờ ngồi dưới đất, nhớ lại khi nãy cô bảo y giữ con không giữ mẹ.
Y thật sự không chịu nỗi, trái tim hung hăng đau đớn, lần đầu tiên từ khi hiểu chuyện tới giờ, y chưa từng rung động trước một người phụ nữ nào. Không những gia thế tốt, bộ dạng lớn lên cũng tuấn tú, người theo đuổi y cũng rất nhiều nhưng chưa có người con gái nào làm y rung động nhanh như Ngu Thư Hân.

Khi Thư Hân khóc vì y, đánh y trách y vì sao mang A Hân ngốc của cô đi, lúc đó tim y rất đau. Có lẽ y hết ngốc, nhưng tình cảm của A Hân ngốc kia vẫn còn tồn tại trong y. Khi thấy cô ra quyết định giữ lại cốt nhục của Lưu gia mà chẳng màng đến tính mạng của mình, y thực sự không chịu nổi, cảm giác như ngừng thở. Cho đến bây giờ chưa từng có một người con gái nào khiến y rung động mãnh liệt như vậy.

Xinxin | Lão Công Ngốc Ngếch Của Tôi Where stories live. Discover now