Chương 28: Cố Lạc đi thì tôi đi

81 11 0
                                    

Cố Lạc vốn dĩ một giây trước còn đang vui vẻ ngâm nga, giây tiếp theo lập tức thay đổi sắc mặt, thần sắc hoảng loạn giải thích: "Cái này là, tôi, tôi không nghĩ là quần cậu lại không chịu được kiểu giặt đấy."

Thật ra là cố ý xé hỏng đấy, ai bảo cậu kêu tôi giặt, từ nhỏ đến lớn tôi còn chưa phải giặt quần áo cho ai đâu, Cố Lạc chửi thầm trong lòng.

Sở Ly nhìn bộ dáng có tật giật mình kia của Cố Lạc, biết ngay là cậu cố ý.

Sở Ly hạ đôi mắt, khóe miệng lộ ra một tia cười nhẹ nhàng, từng bước một chậm rãi đi về hướng Cố Lạc, Cố Lạc lui về sau hai bước, đụng phải ván cửa, theo bản năng cảm thấy không đúng.

"Cậu, cậu muốn làm gì?"

Sở Ly đi đến trước mặt cậu, dáng người cao gầy dáng bao Cố Lạc lại trong phạm vi của mình, một bàn tay nắm lấy quần của tiểu thiếu gia.

"Cậu nói xem tôi muốn làm đây, hửm?" Ngữ khí mang theo tia khiêu khích.

Cố Lạc một tay sống chết giữ lấy quần của mình, một bên trừng mắt với Sở Ly: "A, cái đồ đồng tính luyến ái này, có phải cậu lại phát điên rồi không? Tôi thừa nhận là tôi lớn lên rất đẹp trai, nhưng mà tôi, tôi thích con gái."

Sở Ly kéo tượng trưng mấy cái, lộ ra một đoạn eo nhỏ rồi lại thả ra để nó bắn trở về.

Sở Ly buồn cười: "Nghĩ gì đấy hả bạn cùng phòng, cậu giặt hỏng quần tôi rồi, tôi chỉ có thể lấy lại cái quần trước kia đã cho cậu để mặc thôi!"

Cái đm, Cố Lạc lúc này mới phản ứng lại, hóa ra bây giờ mình đang mặc cái quần lót mà trước kia Sở Ly đưa cho.

Cố Lạc gắt gao bảo vệ quần của mình, mà Sở Ly cũng không thuận theo mà lại đưa tay tới, tiểu thiếu gia sợ hãi, vội vàng xin tha.

"Sai rồi, tôi thật sự sai rồi, cậu buông tay ra đã, ôi mẹ ơi, anh, anh, em thật sự sai rồi."

Nghe tiếng van nài này, Sở Ly bất đắc dĩ ngừng tay, liếc mắt nhìn cậu, phun ra mấy chữ: "Nhóc vô ơn."

Nói xong rồi buông tha Cố Lạc, đi về phòng ngủ ngồi xuống bên cạnh bàn học.

Cố Lạc sờ sờ mũi, cũng biết chuyện này thì mình bị đuối lý, chạy đến vali lấy ra một thanh chocolate, tung ta tung tăng chạy lại đưa cho Sở Ly.

"Này! Bồi tội." Cố Lạc miễn cưỡng biểu đạt lời xin lỗi của mình.

Sở Ly cầm trong tay cuốn sách lượng tử, một tay nhận chocolate của Cố Lạc, nhướn mày hỏi: "Không phải là hết hạn rồi chứ?"

Vừa nói xong, Sở Ly lại vô cùng nể tình mà xé vỏ ra, nhẹ nhàng cắn một miếng.

Cố Lạc vốn dĩ còn tưởng phải uy hiếp vài câu, nhìn thấy đối phương ăn thì cũng không nói thêm gì: "Thích ăn thì ăn."

Sở Ly cười ăn hết chocolate, bầu không khí ở chung của hai người cũng tốt đẹp hơn nhiều.

Hai người lần lượt đi tắm rồi nằm ở trên giường nghỉ ngơi, tiểu thiếu gia hiện tại cũng đã chậm rãi thích ứng với cái giường nhỏ hẹp trong trường học, cũng không xoay sở lung tung nữa, đương nhiên, cũng có khả năng là do sợ Sở Ly.

[ĐM-Edit] Giáo bá là một cái eo nhỏ - Thị MêNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ