3. Không Thể Ngừng Thương

394 55 10
                                    

Trời càng về khuya, Law lại càng không thể chợp mắt. Có lẽ vì trận chiến sinh tử của cuộc đời hắn sắp sửa diễn ra nên những hoài niệm đau thương cứ luân phiên ùa về trong tiềm thức. Mười ba năm dài đằng đẵng tưởng chừng như chẳng hề kết thúc, mười ba năm nhấn chìm bản thân dưới đáy vực của nỗi đau và thù hận, cuối cùng đã đến thời khắc hắn có thể chôn vùi tất cả cùng với sinh mạng quý giá này.

Hắn nợ Rosinante một mạng sống và một cuộc đời tự do đúng nghĩa. Thật ra đã có lúc hắn nghĩ mình nên chấp nhận buông bỏ mọi thứ và tiến về phía trước, hắn đã luôn cố gắng để trở thành một hải tặc tự do nhưng thứ cảm xúc dằn vặt trong tâm lại ngăn cản hắn thực hiện điều đó. Nỗi hận thù từ tận đáy lòng cứ bốc cháy âm ỉ trong suốt nhiều năm, cho đến khi nó thiêu rụi tất cả mối liên kết cân bằng giữa lí trí và cảm xúc thì giới hạn cũng đồng thời bị phá vỡ.

Sau khi đã lên kế hoạch cụ thể cho công cuộc phục thù, Law yêu cầu các thuyền viên dưới trướng di chuyển đến Zou trước một thời gian với lí do bản thân còn có việc quan trọng cần phải giải quyết. Nói đúng hơn thì vào thời điểm đó, tâm lý hắn đã sẵn sàng cho tình huống xấu nhất có thể xảy ra.

Chỉ là sự xuất hiện tình cờ của Luffy tại Punk Hazard ngay vào thời điểm kế hoạch sắp sửa bắt đầu đã làm xáo trộn mọi thứ được vạch sẵn.

"Torao chưa ngủ à?"

Câu hỏi bất ngờ của Luffy thành công lôi kéo Law khỏi tầng tầng lớp lớp suy nghĩ. Hắn không kịp nghe thấy đối phương nói gì, vừa vội nhìn sang đã thấy cậu ở ngay bên cạnh từ lúc nào, trong lòng bất chợt rối ren như tơ vò lại chẳng biết phải trả lời ra sao.

"Tôi không ngủ được nên ra đây xem thử, đêm xuống anh có lạnh lắm không?"

Law vừa định lắc đầu thì trông thấy sau lưng Luffy có giấu theo một cái chăn mỏng, vào lúc đấy hắn mới nhận ra bản thân không thể nào tuyệt tình từ chối lòng tốt của đối phương. Chỉ chờ có vậy, Luffy lập tức đưa tấm chăn cho hắn và kèm theo cả nụ cười không thể hạnh phúc hơn.

"Lại đây."

Khi Luffy vừa vẹn ngồi xuống ngay bên cạnh, hắn nhanh chóng cuộn tròn cả hai vào trong chăn. Mùi hương quen thuộc của đối phương trượt dài trên sống mũi khiến những lo lắng ngổn ngang trong lòng hắn dần dịu xuống, trong phút chốc hắn đã nghĩ giá mà bản thân có thể kéo dài khoảnh khắc này mãi mãi thì thật tốt biết bao.

"Có chuyện gì khiến một kẻ vô âu vô lo như em phải thao thức chứ?"

"Tôi cứ nghĩ về chuyện của mình và Torao thôi."

Luffy vùi đầu vào lồng ngực ấm áp của đối phương và lười biếng trả lời bằng giọng mũi. Ở khoảng cách gần như bằng không, cậu hoàn toàn có thể nghe thấy âm thanh của trái tim ai đó đang loạn nhịp, trong lòng bất chợt lại nghĩ đến một ngày cả hai không còn có thể bên nhau như thế này nữa.

"Chuyện của chúng ta?"

"Tôi hỏi anh một chuyện, anh nhất định phải trả lời cho thật lòng đấy."

Luffy ngồi lại đàng hoàng và bắt đầu cảnh báo đối phương bằng chất giọng nghiêm túc. Trong chốc lát, Law cảm thấy nơi lồng ngực bị nỗi tò mò đè nén tưởng chừng như sắp ngạt thở. Khi hắn vẫn đang tích cực suy nghĩ xem liệu đối phương sẽ đặt ra câu hỏi như thế nào, về vấn đề gì hay có khó để trả lời không thì Luffy bất ngờ lên tiếng.

[LawLu] Nhật HướngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ