172.
Tới khi cả bọn ba người Hoa Lưu Tước đi đến Tán Hoa Cung liền thấy Trương Tiểu Nguyên đang đem tay mình mở ra đặt trên bàn, lòng bàn tay bôi đầy thuốc mỡ, trên khóe mắt còn long lanh nước, Trương Tiểu Nguyên nhíu nhíu mày bĩu môi sau đó cúi đầu thổi thổi lòng bàn tay mình, vô luận có ra sao cũng không thèm nói chuyện cùng Lục Chiêu Minh đang ngồi bên cạnh.
Lục Chiêu Minh ngồi một bên, thần sắc lãnh đạm, loại thời điểm này thế mà hắn vẫn còn lòng dạ đọc kiếm phổ, chỉ là lòng không để tâm đến những con chữ kia, thỉnh thoảng giương mắt nhìn Trương Tiểu Nguyên một cái, tựa hồ là lo lắng tay Trương Tiểu Nguyên vẫn còn bị thương , hành sự không tiện, nếu muốn lấy gì đó, Lục Chiêu Minh có thể mau tay lẹ mắt giúp đỡ một phen.
Chỉ có mình Tưởng Tiệm Vũ lạnh lẽo ngồi đờ đẫn ở bệ cửa sổ, hai mắt vô thần, giống như trên đời này không còn gì cho hắn luyến tiếc nữa.
Hoa Lưu Tước chớp chớp mắt, hỏi Trương Tiểu Nguyên: "Tiểu Nguyên, làm sao vậy? Lại để bị ngã nữa à?"
Trương Tiểu Nguyên ngẩng đầu, hung hăng trừng mắt nhìn Lục Chiêu Minh.
Lục Chiêu Minh: "......"
Hoa Lưu Tước đột nhiên hiểu ý gật đầu, vội vã khập khiễng tiến đến bên người Trương Tiểu Nguyên, nhịn không được gật đầu, nói: "Tiểu Nguyên, ta hiểu được!"
Tào Tử Luyện thấy thế, che lại eo đau, kiên cường đi đến ngồi cạnh hai người kia trên băng ghế dài, nói: "Tiểu Nguyên, ta cũng hiểu được!"
A Thiện Nhĩ quả thực lại bắt đầu ca câu thành ngữ kì lạ trong đống thành ngữ không được nhiều lắm của gã: "Thật là khinh người quá sâu!"
Trương Tiểu Nguyên hít hít mũi, cũng theo đó nói: "Đúng vậy! Khinh người quá đáng!"
Lục Chiêu Minh: "......"
Lục Chiêu Minh buông kiếm phổ, nói: "Nếu đệ không phạm vào môn quy, ta vì sao lại phải giáo huấn đệ?"
Trương Tiểu Nguyên không để ý tới hắn, chỉ coi như căn bản không nghe thấy hắn nói gì hết.
Lục Chiêu Minh thở dài, nhất thời cũng không biết nên nói gì mới phải.
Hắn là đại sư huynh không sai, nhưng lúc trước sư môn chỉ có hai người là hắn và Tưởng Tiệm Vũ , mà Tưởng Tiệm Vũ vốn dĩ tuổi tác còn lớn hơn hắn, sư phụ sư thúc lại luôn kề cạnh bên người, nào tới phiên Lục Chiêu Minh phải chấp chưởng môn quy , thành ra hắn chưa bao giờ phải giáo huấn sư đệ, bây giờ Trương Tiểu Nguyên giận hắn rồi, Lục Chiêu Minh nhất thời không biết phải làm sao cả.
Nếu là trước kia, tốt xấu gì cũng có Tưởng Tiệm Vũ ở bên cạnh khuyên răn làm dịu bầu không khí, Trương Tiểu Nguyên ít nhất cũng sẽ chịu cùng hắn nói chuyện, chứ không phải như bây giờ, để một mình Lục Chiêu Minh ngồi bên cạnh lo tới lo lui.
Nhưng một câu vừa nãy Trương Tiểu Nguyên nói ra đã làm tan vỡ trái tim Tưởng Tiệm Vũ rồi, hiện giờ Tưởng Tiệm Vũ không muốn cùng ai trong hai người nói chuyện cả, thật sự là làm cho Lục Chiêu Minh có chút khó xử.
Hoa Lưu Tước còn đang tò mò, liền dò hỏi: "Tiểu Nguyên phạm điều nào trong môn quy thế?"
Hắn đối với hai chữ môn quy vô cùng kính sợ, nhắc tới đầu gối liền đau, lại nghĩ không ra Trương Tiểu Nguyên ngoan như vậy làm sao sẽ đi gây chuyện, vì thế rốt cuộc là phạm vào điều nào trong môn quy đây.
ESTÁS LEYENDO
Toàn giang hồ đều là cao thủ - Nhất Chích Đại Nhạn ( edit từ chương 32 )
HumorTruyện : Toàn giang hồ đều là cao thủ Tác giả : Nhất Chích Đại Nhàn Edit by : @meoluoilamhu Thể loại : Thể loại: Cổ đại, ân oán giang hồ, duyên trời tác hợp, ngọt văn, sảng văn, 1v1 Tình trạng truyện : Hoàn chính văn 124 chương + 6 phiên ngoại T...