P2. Chương 4 : Ảo Mộng Mười Năm.

499 35 9
                                    

Hắn dần mở mắt, không khí xung quanh hết sức ảm đạm và im lặng bất thường. Không gian là một màu tối, dần dần lại có một chút ánh sáng nhè nhẹ, dương như đã bị sắc đen che mất rồi.

Rồi có một tinh linh nhỏ bay đến bên hắn và dẫn hắn đi, hắn cũng đi theo tinh linh kia. Càng đi, những bông hoa đủ sắc màu hiện ra. Đầu tiên là Cẩm Tú Cầu rồi đến Tử Đằng, còn có hoa Hồng và cuối cùng là hoa Tigon.

"Cuối cùng...vẫn là sự chia ly sao..."

Hắn nhẹ giọng lẩm bẩm, đôi mắt đen buồn bã nhìn về nơi xa xăm, bỗng hắn thấy một căn nhà nhỏ cạnh bên bờ suối, kế bên còn có một cây hồng leo trắng và có một đám hoa bỉ ngạn ở dưới gốc cây hoa hồng.

Tinh linh lúc nảy dẫn hắn đi cũng biến mất, con đường hoa lúc nảy cũng không còn nữa, chỉ có con suối và khu đất trồng đầy hoa và một căn nhà nhỏ đủ hắn sống. Nhìn xung quanh thì thấy rõ rồi, hắn phải ở đây.

Bên ngoài

5 năm trôi qua, Sasuke bây giờ cũng đã 10 tuổi, đã 10 năm rồi kể từ ngày Tobirama ra đi. Đặt bông hoa cúc trắng xuống bia mộ, đưa tay nhẹ nhàng phủi những hạt bụi trên di ảnh người đầu bạc.

"Mẹ...mười năm rồi...không biết mẹ sống có tốt không...?"

Sasuke nhìn đôi mắt đỏ của Tobirama, thằng bé không kìm được mà rơi nước mắt.

"Mẹ biết không...cậu Hashi rất nhớ mẹ, hôm nay ông ấy đã khóc rất nhiều đấy. Còn uống rượu quên cả việc làng cơ, mẹ chắc trách ông ấy dữ lắm. Maa......mẹ ra đi cả làng đều buồn mà...."

Đôi mắt thằng bé buồn buồn nhìn lên di ảnh lần nữa, 10 năm sống trên đời, Uchiha và Senju hai bên gia tộc không ai là không gặp thằng bé, ấy vậy mà nó lại chưa một lần được ôm mẹ, ôm người sinh ra mình và cảm nhận vòng tay ấm áp ấy, thật sự chưa một lần....

"Mẹ ơi....sao mẹ ra đi sớm như vậy....mẹ...nán lại ôm con một cái không được sao...?, sao lại phải ra đi sớm như vậy chứ..."

Thằng bé đưa tay lên dụi mắt, nén lại sự xúc động để nói tiếp.

"Cô Maori cũng cảm thấy có lỗi...cô ấy thật sự không yêu cha mà chỉ là vì bà Kaguya ép thôi chứ cô ấy không có ý định đó...vậy mà mẹ lại ra đi sớm như vậy..."

"Cô ấy bảo cô ấy thương cô Irumi, giờ họ đã về một nhà, cô Maori ở với cô Irumi trong căn nhà nhỏ cạnh Gia Chủ, họ cũng đã thành hôn rồi..."

"Cha đã hôn mê 5 năm, mẹ thì mất....mẹ nói xem...con phải làm sao....?"

Đứa bé ấy cứ như vậy mà không biết có một linh hồn ngồi cạnh nó đưa tay nhẹ nhàng vuốt lưng nó, chỉ tiếc âm dương là cách biệt nên thằng bé không nhận ra.

"Mẹ xin lỗi con Sasuke....là mẹ yếu đuối..."

"Mạng sống của mẹ...là của chú con....đến lúc rồi cũng phải trả lại..."

* vì Tobirama đã giết Izuna nên tội lỗi vẫn bao trùn thân em, mạng sống của em là của Izuna, đến lúc rồi cũng phải trả lại tức là nói em đã bỏ ra thời gian nghiêng cứu chỉ để cứu sống lại Izuna, dù đánh đổi mạng sống cũng mặc kệ, chính xác tức là như thế nhé.

[ MadaTobi | ABO ] HậnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ