Chương 70: Ngày 2 tháng 11

378 46 1
                                    

Edit: Thanh Mục

Vào ban đêm, khi một người im lặng, Sở Dũ thấy sợ hãi, từ mũi chân lên trên, lan rộng đến lục phủ ngũ tạng, tủy xương thần kinh, nỗi sợ hãi này cũng có tác dụng gây mê, khi bò qua toàn bộ cơ thể, làm tê liệt thần kinh, phản ứng trở nên chậm chạp, dường như cảm thấy sợ hãi, nhưng không thực sự trong một trạng thái sợ hãi.

Có lẽ vì nàng sợ chuyện gì đó, vẫn chưa đóng quan tài.

Sở Dũ trời sinh thuộc loại thần kinh nhân cách mẫn cảm, tâm tư tinh tế, hơn nữa hiệu ứng gia trì của bệnh nghề nghiệp, thần kinh có thể nói là mài có thể so sánh với máy dò, hơi có gió thổi cỏ lay, sẽ phát ra cảnh báo.

Nhưng nàng kiểm soát bản thân tốt, tập trung sự nhạy cảm này vào nghề nghiệp và biến nó thành một lợi thế để khám phá thế giới bên trong của đối tượng nghiên cứu.

Đối với Hạ Diệc Hàn, nàng càng để ý, đem phần mẫn cảm này phát huy đến cực hạn, ghi nhớ từng biểu cảm của cô, phỏng đoán từng câu nói của cô, cảm nhận từng cảm xúc của cô, phân tích từng dị thường của cô.

Nhưng Hạ Diệc Hàn cũng đáng để nàng hao tổn tâm tổn trí, Sở Dũ biết, tuy rằng cô thoạt nhìn hoạt bát, vẻ mặt hồn nhiên đáng yêu, trẻ con không lừa gạt, nhưng dưới biểu hiện hoạt bát, không biết giấu bao nhiêu dòng nước ngầm bắt đầu khởi động, mặt âm u kia, nàng đã chứng kiến qua, tuy rằng chỉ là trong nháy mắt, cũng đủ để cho nàng lưu lại ấn tượng đau đớn.

Nếu như nói lời nói bình thường của Hạ Diệc Hàn, cố ý hay vô tâm, nhẹ nhàng khiêu khích trái tim nàng, vậy câu nói hôm nay của cô, chính là làm cho thần kinh của nàng bị chấn động, trận động đất mạnh 8,8 độ richter.

"Chị ơi, nếu bố chị là người xấu, chị còn có thể thích ông ấy sao?"

Sở Dũ lúc ấy cười đến mặt đầy gió xuân, hỏi ngược lại, nhưng kỳ thật trong lòng, giống như rơi xuống một cái cân, để lại một cái hố, bất quá cái hố này trước kia đã tồn tại, sau đó lấp đầy một chút, bị Hạ Diệc Hàn hỏi như vậy, lại trong nháy mắt gập ghềnh, một chiếc lá rơi xuống, đều lấp đầy bất mãn.

Từ sau khi biết được ở thành phố Nhuế Hoài, Hà Lam cùng Hà Chí Bình chạy trốn, Sở Dũ đối với nhân sĩ trong cơ quan quyền lực, sinh ra hoài nghi, bởi vì vợ chồng Hà thị chạy trốn, không chỉ sợ hoài hoa mị ảnh tìm tới cửa, có tổ hành động hai mươi bốn giờ cả ngày thủ hộ, cũng không thu phí, bọn họ lại trăm phương nghìn kế chạy trốn, mạo hiểm tính mạng cũng muốn chạy trốn.

Luôn cảm thấy họ muốn trốn tránh cảnh sát.

Sở Dũ và Hà Lam từng nói chuyện, suy đoán ra Hà Lam biết chân tướng, cũng biết sự tồn tại của Hạ Diệc Hàn, rất có thể cô biết rõ chân tướng án mạng năm đó, biết rõ hung thủ là ai, nhưng tránh không nói, ngược lại lôi kéo chồng "đi xa đến chân trời".

Tuy rằng lúc ấy không nói ra, nhưng trong lòng Sở Dũ có một loại suy đoán: hung thủ có thể là người nắm quyền lực của cơ quan quyền lực, hoặc là cảnh sát cùng siêu nhân bị cuốn vào án mạng, có lợi ích liên lụy, nếu Hà Lam đem chân tướng nói ra, cô và người nhà của cô sẽ bị diệt khẩu.

[GL][Edit]365 Cách Sống Sót Với Độ Khó Cao_Mạc Nhiên Phiêuحيث تعيش القصص. اكتشف الآن