𝟷𝟻 • 𝚃𝚑𝚎 𝙺𝚎𝚎𝚙𝚎𝚛'𝚜 𝚓𝚎𝚊𝚕𝚘𝚞𝚜𝚢

1.9K 226 55
                                    

Làn sương mỏng manh bao trùm lấy toàn bộ ngôi trường cổ kính. Phía cuối chân trời, mặt trời tựa như 1 miếng lòng đỏ trứng khổng lồ, từ từ nhô lên sau những dãy núi màu xám xịt.

Tiết trời vừa mới vào thu, nhiệt độ vẫn chưa đến mức gọi là lạnh. Dù vậy, nằm yên vị trên chiếc giường gỗ ọp ẹp, Oliver vẫn lấy chăn chùm kín người.

Mùa hè năm nào cũng vậy, anh chỉ chú tâm vào việc luyện tập Quidditch, chờ mong năm học mới, những trận đấu mới, những đối thủ đáng gờm hơn, và niềm hạnh phúc khi được cưỡi cây chổi thân yêu trong tiếng reo hò cổ vũ vang gầm trời.

Nhưng vào mùa hè năm nay, anh phát hiện ra, có thêm 1 thứ nữa khiến anh mong mỏi được trở lại Hogwarts hơn bao giờ hết.

Nụ cười rực rỡ tựa như ánh mặt trời, cánh tay nhỏ nhắn vẫy vẫy, điệu bộ khoe khoang đáng yêu đến phát sợ mỗi khi bắt được trái Snitch. Đôi mắt màu ngọc lục bảo khẽ nheo lại vì bị ánh nắng vàng óng chiếu thẳng xuống. Từng giọt mồ hôi lấm tấm trên mái tóc nâu, từ từ chảy trên cặp má đỏ bừng vì nóng.

Anh thật sự rất muốn nhìn thấy Harry, được tập luyện cùng cậu, hay đơn giản chỉ là lướt ngang qua người cậu, để mùi hương thoang thoảng dịu ngọt của cậu vương vấn lại bên mình.

Mới có 1 mùa hè, mà anh tưởng mình đã phải xa cậu cả nghìn năm.

Cậu không biết, khi cậu mới bước chân vào Đại Sảnh Đường, anh đã ngay lập tức nhận ra cậu. Nếu không phải có nhiều người ở đấy đến vậy, anh đã ngay lập tức chạy đến ôm chầm lấy cậu, nói với cậu là anh nhớ cậu đến chết đi được.
Vậy mà, tên nhóc độc ác nhà cậu, lại dám dội cho anh 1 gáo nước lạnh.

Tiếng ngáy ồm ộp như tiếng ếch kêu, tiếng ai đó nói mớ trong lúc ngủ, tiếng kéo răng kẽo kẹt khiến người ta phải rùng mình vì ghê tai. Tất cả bọn chúng, đều không phải là lí do khiến Oliver mất ngủ.

Đều là do cậu. Nụ cười của cậu. Đôi mắt của cậu. Khuôn mặt của cậu. Cử chỉ của cậu. Anh chưa từng thấy cậu thể hiện chúng như vậy với ai. Chưa từng.

Vẫn như mọi năm, khi giáo sư McGonagall mở toang cánh cửa lớn màu nâu đỏ, từng tốp từng tốp học sinh năm nhất bước vào.
Có đứa khuôn mặt trắng bệch lại vì sợ, có đứa mắt sáng bừng lên nỗi háo hức khó tả, có đứa hiếu kì ngó ngang ngó dọc khắp nơi.

Anh biết, ánh mắt Harry vẫn cứ dán chặt vào cô nhóc ấy.
Một con nhóc nhỏ thó, dáng vẻ loắt choắt, mái tóc đỏ rực như ánh hoàng hôn lúc chiều tà. Khuôn mặt nhỏ nhắn lấm tấm tàng nhan, đôi mắt nâu to tròn tựa như 2 hòn bi ve.
Lại là 1 đứa nhóc nữa của nhà Weasley, nhà này sinh gì mà sinh lắm con thế!

Và tất nhiên, anh nghĩ bằng mông cũng biết, con bé đó trăm phần trăm sẽ vào nhà Gryffindor, giống như cái đám anh hề hước quậy phá của nhỏ. Nhưng cái mông anh có chết cũng không thể tưởng tượng ra được, Harry thế mà lại đề nghị con nhóc đó ngồi cạnh mình.

Đồ ngốc! Harry Potter là 1 tên nhóc đại ngốc!!!
Còn dám nhìn con gái nhà người ta với ánh mắt trìu mến như thế. Đấy là lần đầu tiên anh ghét đôi mắt của cậu đến vậy.

[ALLHAR] Bỗng Nhiên Mất Chức Cứu Thế ChủOnde histórias criam vida. Descubra agora