1

2.8K 178 8
                                    

Venice từ trong phòng bước ra, tay cầm khăn lau lên mái tóc vẫn còn ướt sủng, nó thấy ba Pete của nó đang ru cho đứa em nhỏ của mình ngủ
Đôi mắt nó thoáng đượm buồn, đã hơn 3 năm rồi nó chưa cảm nhận được tình thương của Pete dành cho nó dù-nó chỉ mới 7 tuổi. Năm Venice 4 tuổi, ba Pete và ba Vegas đã đem về cho nó một món quà, đó là em trai của nó-Pepsi, lúc đầu Venice rất vui vì mình được làm anh, nhưng dần dần nó lại có khoảng cách xa hơn với hai ba của nó chỉ vì em trai vẫn còn nhỏ

Có hôm nó bị bạn bè trong lớp đánh, mang cả người toàn là thương tích về nhà, nhưng thay vì hỏi hang, ba Vegas lại lôi nó ra đánh thêm một trận, hỏi vì sao lại đánh nhau, nó không dám nói, cũng không dám cãi lại, chỉ biết cắn răng chịu đựng. Nó nghĩ rằng ba Pete sẽ chạy đến can ngăn và trách móc ba Vegas, nhưng nó đã sai, nó thấy ba Pete của nó ôm Pepsi trong vòng tay khẽ lắc đầu thở dài
Nguồn ánh sáng của nó lúc đó như bị dập tắt, nhưng cuộc đời vẫn cho nó một ít niềm vui, đó là chú Macau-em trai của ba Vegas và những người ở Chính Gia, họ lo lắng, chăm sóc, yêu thương cho Venice từng chút một, luôn làm Venice vui mà quên đi nổi buồn nó mang trong người, nó luôn ao ước rằng mình có thể sống một cuộc sống tích cực giống như cậu Tankhul, nó không muốn phải khóc, không muốn phải buồn

-" Venice ! Mau xuống ăn trưa nào "-Nghe tiếng gọi của chú Macau, nó giật mình lau đi giọt nước mắt đọng trên gò má trắng trẻo rồi lật đật đi xuống dưới nhà

Trong suốt buổi ăn, ba Pete và ba Vegas chỉ ân cần gắp đồ ăn cho Pepsi đang vui vẻ, còn Venice lủi thủi bên cạnh Macau, múc từng muỗng cơm một bỏ vào miệng. Chén cơm trắng không một miếng thịt hay rau nào của Venice đã khiến Macau chú ý, liền bỏ vào trong chén nó một miếng thịt bò và một miếng bông cải xanh
-" Cháu ăn đi, ăn nhiều mới mau lớn như chú "

-" Cháu cảm ơn, nhưng mà... Cháu no rồi, cả nhà cứ ăn đi "-Venice rời khỏi bàn ăn, nhưng Pete và Vegas cứ nghĩ nó chỉ đang diễn nhưng Macau thì không nghĩ thế, cậu nhìn bóng lưng nhỏ bé đi từng bước lên cầu thang một cách tiếc nuối, rồi nhìn lại hai người anh của mình bằng ánh mắt thất vọng. Nhưng cậu không dám nói vì sợ sẽ càng ảnh hưởng đến Venice rất nhiều vì Macau biết chắc chắn họ sẽ chẳng chịu nghe cậu nói vì cho rằng cậu quá bênh vực Venice

_____________________________

Macau mở cửa phòng của Venice ra, cậu thấy một đứa trẻ đang ngồi ở góc giường chơi đồ chơi một mình, những thứ đồ chơi ít ỏi đa phần chỉ là siêu nhân và xe, vì đồ chơi của nó đã đem đi chia cho Pepsi một nửa
-" Venice, chú vào được chứ ? "
Khi nghe tiếng của chú Macau, nó không quay lại nhìn nhưng vẫn gật đầu. Macau đóng cửa lại, nhẹ nhàng đi đến ngồi bên cạnh nó, tay đặt lên vai Venice như muốn an ủi
-" Cháu không sao chứ ? "

-" Cháu ổn "-Nói ổn thế thôi, nhưng nước mắt vẫn cứ thi nhau lăn trên má của nó. Macau khẽ lau những giọt nước mắt ấy đi, cậu cảm thấy đứa trẻ này hiểu chuyện quá mức quy định và nó cần sự đùm bọc, che chở
-" Ta đến Chính Gia nhé ? "

-" Vâng, được ạ "-Venice được Macau bế lên hôn một cái vào má cưng chiều, nó như được xoa dịu một tý sau khoảng thời gian buồn bã khi còn ở bàn ăn cách đây không lâu

[ VegasPete-Venice ] Đứa Trẻ حيث تعيش القصص. اكتشف الآن