Chương 2: Ba ngày kế tiếp

485 63 7
                                    

Author: Jiyuna Me

-------------------------------------------

Ngày thứ tư:

Tôi có cảm giác là từng tế bào trong cơ thể tôi đang đấu tranh với căn bệnh.

Phổi của tôi đang yếu đi. Mới có ngày thứ tư thôi....

Gắng gượng những gì mình có thể, tôi bước ra phía bên ngoài. Đã hai ngày qua tôi chẳng được hít thở bầu không khí như thế này. Nhìn thấy người khác chạy bộ băng băng trên con đường. Tôi cũng muốn chạy, cũng muốn sải bước cùng những ngọn gió thổi! Nhưng nếu tôi chạy, phổi của tôi sẽ kiệt sức mất.

Không biết trong vô thức tôi đã đi đâu, đến bên bờ hồ. Tôi nghe thấy tiếng đàn violin quen thuộc. 

- Ice!

- ...

- Anh đang chơi đàn đó hả? - Tôi chậm rãi đến gần anh 

- Ừm 

- Em muốn nghe...được chứ? 

- Được - Ice gật đầu, nhưng vẻ mặt lạnh tanh của anh như chẳng đoái hoài gì đến. Ngồi xuống một khúc gỗ nhỏ, nhìn anh nhắm mắt lại để cảm nhận giai điệu mà có lẽ anh hằng tự hào, tôi nghiêng đầu qua lại để cùng anh thưởng thức giai điệu ấy.

Đong đưa cơ thể theo từng đợt gãy đàn, thanh âm uyển chuyển nhẹ nhàng, hòa vào lớp không khí sáng sớm. Y hệt như một buổi hòa tấu nhỏ, chỉ riêng tôi và anh, hòa mình vào sắc trời của thiên nhiên.

Khúc violin anh mang lại như xoa dịu một phần nỗi đau trong cơ thể yếu ớt này. Phải công nhận, anh chơi đàn rất giỏi, nhiều lúc lại muốn anh đàn mỗi ngày cho mình nghe, tuy ích kỉ, nhưng bản thân tôi tự nhiên thấy hạnh phúc.

Khi tiếng đàn đã dứt tôi mở mắt ra, thấy anh đứng trước mắt tôi với vẻ mặt buồn rầu

- Ice?

Bỗng anh thả tay, cây đàn rơi xuống mặt đất. Tôi kinh ngạc rồi thấy anh vòng tay mà siết tôi vào lòng

- Anh..?

- Em...giấu anh

- Giấu? Giấu cái gì..cơ? - Tôi lưỡng lự

- Ngốc, lúc nào cũng vậy...có đau không? - Giọng nói nghẹn ngào buồn bã đến đau lòng

- ...Không đâu anh... - Tôi đưa tay ôm lấy lưng anh

Anh đã biết tình trạng hiện giờ của tôi..nhưng làm sao mà biết được nhỉ? Không phải dây là điều tôi muốn sao...thế vì gì mà bản thân tôi lại hối hận? Sao anh lại run lên như thế?

- Anh..đang sợ? - Tôi vô thức mà thủ thỉ bên tai Ice

-...Sợ mất em

Ba chữ đấy thôi, chỉ cần ba chữ đấy cũng đã khiến bản thân tôi nao lòng. Xin anh..đừng nói như thế, vì nếu nói thế tim tôi sẽ lại đau mất!

Ngày hôm ấy anh ngỡ như anh là người khác vậy.

.

Ngày thứ năm: 

Vẻ mặt của vị bác sĩ hôm nay lại tệ hơn hôm trước. 

Vốn dĩ tôi đến đây chỉ để xem rằng tiến trình của căn bệnh đã đến mức nào thôi.

7 ngày của những nỗi đau [AllBoi_Boboiboy Fanficton]Where stories live. Discover now