Chương 3: Ngày cuối cùng

604 73 11
                                    

Author: Jiyuna Me ( Cà Ry )

--------------------------------------------

Ngày thứ 7:

Mí mắt tôi dần nâng lên, ánh mắt tôi hướng lên trần, là một màu trắng xóa, đâu đó thoang thoảng mùi thuốc sát trùng. À...ra là bệnh viện.

Cơ thể tôi không thể cử động, giờ đây tôi chỉ có thể nằm ở đó. Chán nản với cuộc sống. Chẳng mấy chốc nữa, tôi sẽ chết thôi, vì suy cho cùng cuộc đời tôi là vậy mà...

Tôi muốn xin lỗi, nhưng lại không thể mở lời. Tại sao vậy? Chỉ là một lời nói, không lẽ tôi yếu đến mức đó sao?

Nếu đã vậy...thì nằm đây luôn cũng được. Ước mơ của tôi đến đây đã kết thúc, không còn được rong chơi dưới cơn mưa mùa hạ, không còn được vờn đuổi với những cơn gió lúc chiều tà.  Nếu có chết...tôi mong được chết một cách nhẹ nhàng mà chẳng đau đớn.

Cái máy thở khiến tôi khó chịu, nhưng nó cũng chính là thứ cuối cùng cho tôi hơi thở. Tôi của bây giờ thật sự thảm hại. Ah...tôi bắt đầu thấy nhớ rồi, nhớ những khoảnh khắc ấm áp bên họ.

Bỗng tiếng động gấp gáp vô tình lọt vào tay tôi. Liếc nhẹ mắt về phía cửa, bất thình lình được mở toang

- "Ha..li?" - Tôi ngạc nhiên, là Hali thật sao. Tôi sẽ bị mắng mất..anh ấy ghét sự yếu đuối đang tồn tại trong chính trái tim tôi. Nhưng vào lúc này, tôi lại khao khát được anh la, anh mắng. Điên thật, tôi đang ao ước điều mà chẳng ai muốn cả.

Anh đến bên tôi, nhưng lạ thay. Vòng tay ấm áp đó bao bọc cơ thể đang chết dần chết mòn của tôi. 

- Em đã không nói sự thật...tại sao? - Halilintar rúc vào cổ tôi, hơi thở nóng ran của anh làm tôi khó chịu.Không phải tôi không muốn nói với anh, mà chỉ là tôi không đủ dũng cảm thôi. Nhỡ như tôi nói ra, thì ai biết được mọi thứ sẽ như thế nào chứ? Tôi không muốn vì tôi, mà anh bỏ lỡ đi những điều anh đang theo đuổi, tôi không muốn cái yếu mềm trong tôi ngáng chân anh. Bấy nhiêu lí do đó, đã đủ để anh hiểu ra chưa?

Vai áo của tôi đã ươn ướt. Nước từ đâu thế nhỉ? Rõ ràng chẳng có mưa, trần cũng không hề dột..không lẽ...là do anh? Đúng vậy, chính là do anh. Anh đang khóc, tôi chưa từng thấy anh như thế này bao giờ vì từ lúc quen nhau tới nay anh chả hề rơi nước mắt lấy dù chỉ một lần. Có lần anh đã nói với tôi thế này:

- Nếu nước mắt có thể giải quyết được vấn đề, thì tôi đã lấy nó để làm chỗ dựa cho mình.

- Đừng chết...xin em! - Giọng nói anh nghẹn ngào đến khó nghe - Em chính là điều duy nhất khiến tôi níu kéo lại với cuộc đời, vì vậy xin đừng để tôi phải chơi vơi! 

Nước mắt của tôi chực tuôn khi từng lời từng chữ anh khó khăn nói ra tôi đều có thể nghe rõ, đừng nói với tôi như thế. Nếu anh cứ van xin tôi, bản thân tôi sẽ cảm thấy có lỗi rất nhiều. Có lỗi vì đã làm anh khóc, có lỗi vì đã để lại anh một mình, có lỗi vì đã yếu đuối trước mắt anh.

Cái ôm của anh đang dần siết lại, tôi có thể cảm nhận nó. Từng cái run nhẹ, từng tiếng sụt sịt dù là rất nhỏ. Tôi chưa từng nghĩ rằng anh sẽ có biểu cảm này, cũng chưa từng nghĩ rằng mình sẽ phải nhìn anh khóc. Thật khó chịu khi bản thân là người bỏ lại người mình trân trọng một mình đối diện với cuộc sống tàn nhẫn này. 

7 ngày của những nỗi đau [AllBoi_Boboiboy Fanficton]Where stories live. Discover now