11

244 30 0
                                    

" Jimin à tối rồi con mau đi ngủ thôi "

' Lại lắc đầu '

Bà Park vô cùng bối rồi vì Jimin mãi chẳng chịu đi ngủ, JungKook vẫn còn bận việc đang ở bên ngoài vườn nhà nghe điện thoại, cũng khá lâu bà đã không còn kiên nhẫn nữa muốn đứng lên gọi anh thì Jimin liền níu lấy tay bà mếu máo nhìn bà, đôi mắt long lanh trông đến tội.

" Jimin sao thế con? "

Jimin tay chung thủy níu lấy mẹ Park nhưng ánh mắt không còn đặt trên người bà nữa mà đã nhìn xung quanh bắt đầu tim kiếm, biết ngay mà là đang kiếm chồng nó cơ đấy. Taehyung từ trên lầu đi xuống nhìn một màn trước mắt mà không khỏi buồn cười, trong khi mẹ anh như đang nhận ra được chân lý gì đó thì Jimin lại rưng rưng nước mắt kiếm thứ gì đó xung quanh. 

Tivi đã thôi chiếu hoạt hình chắc chắn em trai anh đã nhận ra sự thiếu hụt về mặt nhân sự rồi đặc biệt là cái người đang ở ngoài vườn kia, nhưng Taehyung dạo này cứ muốn chọc ghẹo Jimin mặc dù là thời gian gặp nhau không nhiều nhưng anh đã bạo gan muốn chọc ghẹo cậu hơn cả khi cậu còn ở nhà.

" Em đang tìm gì thế Jimin" 

Jimin rưng rưng nhìn anh trai của mình, buông tay níu lấy tay anh trai nước mắt sắp rớt xuống luôn rồi.

" Jimin tìm em rể hửm "

' Gật gật '

" Thế thì anh không thấy rồi "

"  Taehyung con đừng có mà....."

Taehyung nháy mắt với bà Park ra hiệu, bà im lặng nhưng vẫn không muốn cục cưng của bà khóc nhè đâu đó.

' Jimin muốn JungKookie thôi '

" Jimin mãi xem phim hoạt hình JungKook của em buồn đã đi về nhà mất rồi "

' Không có.....JungKookie không có bỏ Jimin '

Jimin toang bỏ chạy ra cửa chính muốn đi tìm JungKook nhưng vừa đến cửa đã nghe thấy tiếng của JunKook ở phía sau vọng đến.

" Jimin em chạy đi đâu vậy? "

' JungKookie kìa, còn ở đây kìa '

JungKook chỉ vừa nghe xong điện thoại với công ty chi nhánh ở Phần lan định sẽ vào đưa Jimin đi ngủ nhưng chỉ kịp thấy cậu vụt chạy trong khi anh trai và mẹ của cậu chỉ đứng nhìn thôi. Quả là chuyện lạ. Cho đến khi người nhỏ quay đầu lại nức nở anh mới nhận ra là Jimin đang khóc đến đỏ cả mũi nhỏ đáng yêu rồi.

" Ngoan đừng khóc "

JungKook đi nhanh đến ôm cậu vào lòng, chùi nước mắt chảy thành dòng trên gò má phúng phính, anh đưa mắt khó hiểu nhìn hai người lớn đằng kia liền nhận lại cái hất cằm vui vẻ của Taehyung trong khi anh đang dìu bà Park đi lên lầu. Đến đây anh đã hiểu.

" Jimin không khóc, tôi đi nghe điện thoại không phải bỏ em "

"........"

" Ngoan không khóc, sẽ mệt người "

Jimin nghe vậy liền níu áo anh chặt thêm, mặt áp vào ngực khó chịu JungKook cười nhẹ xoa đầu cậu, cho đến khi Jimin gần như ngừng khóc anh nhanh tay đỡ mông cậu lên để hai chân Jimin ôm chặt eo mình mà đưa về phòng.

BumblebeeNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ