Chương 17

988 68 9
                                    

Sau ngày hôm ấy, JungMin đã được ở lại bệnh viện với Jimin nhiều hơn. Mỗi ngày đều đặn JungMin luôn tỉ tê với Jimin về những câu chuyện từ rất xưa giữa hai người. Những hồi ức ấy cứ ngỡ như mới gần đây, thế mà đã qua mấy năm rồi. Có vẻ tấm chân tình của cậu đã giúp Jimin rất nhiều, bác sĩ cũng nói tình hình hiện tại đã rất ổn vượt ngoài mong đợi, không còn những cơn co giật bất chợt, không còn phải luôn luôn kề cạnh cùng bình khí oxi, cũng không cần những lần kích tim đầy vật vã, Jimin thật sự đã có thể khỏe lại rồi.

-Papa, hôm nay JungMin đã đi xa lắm mới mua được hoa cẩm tú cầu đấy. Lúc không cần thì ở đâu cũng bán, lúc con định mua cho papa thì tìm mãi chả thấy đâu cả.

JungMin mỗi ngày đều chọn một loại hoa mang ý nghĩa xin lỗi đến để trưng trong phòng bệnh của Jimin. Những đóa hoa của ngày trước, cậu sẽ ép khô vào một quyển vở và ghi ngày lại, kèm theo một vài dòng nho nhỏ như để gợi lại kỉ niệm của cả hai sau này.

-Hoa này to thật luôn papa nhỉ, chắc là JungMin phải lấy một cành nhỏ xíu thì mới phơi khô rồi ép vào vở được mất.

JungMin lau dọn lại bàn để đồ trong phòng bệnh của Jimin một chút, cậu kéo rèm ra để ánh nắng buổi sáng soi rọi vào, tiếng chim ríu rít liên hồi cũng vui tai thật. JungMin ngắm nhìn trời mây rồi lại đưa ánh mắt sang Jimin, so với những cành hoa mà cậu vẫn hay mang đến, Jimin vẫn xinh đẹp hơn rất nhiều, so với sự trong trẻo của bầu trời xanh thẳm, papa của cậu lại càng trong trẻo và tươi sáng hơn.

-Đêm qua con đã bàn bạc với ba mẹ rồi đấy papa, khi papa tỉnh lại, con sẽ ngay lập tức đến sân bay để qua Úc du học. Con đã chọn ngành thiết kế, con muốn được giỏi giống papa vậy.

-Nếu mà khi ấy có thể được ôm papa một chút rồi mới đi thì hạnh phúc nhỉ, nhưng con sợ papa sẽ không thích, con chỉ muốn papa thoải mái thôi à.

Cậu đi pha nước ấm giúp Jimin lau người, JungMin làm rất cẩn thận vì trên người em vẫn còn nhiều dây chuyền nước, nếu vô tình chạm vào thì sẽ không biết chuyện gì có thể xảy ra.

-Sau này JungMin phải tìm được một người như papa để kết duyên mới được. Mà không biết nếu con kết hôn, papa có thể dành chút thời gian đến hôn lễ của con không papa.

JungMin vừa nói vừa nhìn ngắm Jimin thật say sưa. Cậu đã suy nghĩ rất kỹ về việc du học. Thật ra ban đầu trước khi tai nạn xảy ra, JungMin đã có ý định vào đầu quân cho công ty của Jungkook để đỡ đần cho hắn, nhưng với tình hình hiện tại e là không thể. Cậu sẽ đi du học và có lẽ cũng sẽ định cư ở đó để bắt đầu cuộc sống mới, cuộc sống không có gia đình thân thuộc của mình.

–---

-Ba đến sớm thế ạ, ba ăn gì chưa, để con xuống căn tin bệnh viện mua ít cơm cho ba nhé.

-Không cần đâu con trai, ba từ công ty về, cũng có ăn chút ít rồi. Con về nghỉ ngơi đi, cũng đã ở từ sáng đến giờ rồi.

-Thế con về lo cho các em nhé, chiều ba ăn gì thì gọi về rồi con mang sang nha.

JungMin rời khỏi phòng bệnh mà trở về nhà, cậu cũng cần thời gian để chuẩn bị trước một số giấy tờ cần thiết. Mặc dù không chắc Jimin sẽ tỉnh lại, cũng chưa biết được khi nào em sẽ trở về, nhưng nếu việc rời đi của JungMin khiến Jimin có thể quay lại cùng gia đình, thì cậu càng phải làm nhanh nhất có thể.

FOR YOU 2 [KOOKMIN]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ