96. Ngoại truyện 22: Thi Hạo x Trịnh Giải Nguyên - Kẻ thù xưa nay (20)

809 44 2
                                    

Dịch: Mai thực vật

Chỉnh sửa: Chun┃Đọc kiểm: Zừaaa

Ngoài đạp xe, môn thể thao ngoài trời yêu thích thứ hai của Trịnh Giải Nguyên là đi đến bờ biển lướt sóng bơi lội. Vì vậy cho dù bẩm sinh là da trắng cũng không thể tránh khỏi bị làm rám nắng, khiến cậu có được một làn da khỏe mạnh sáng bóng màu lúa mạch.

Loài màu sắc này giống như là bôi một lớp dầu màu vàng lên trên da, tỏa ra một màu sắc quyến rũ.

Cơ đùi và cơ hông phát triển hơn người bình thường khiến mông của cậu trông lại càng vểnh. Kiểu vểnh như thế này này không lộ rõ ​​khi mặc quần ống rộng, nhưng một khi thoát khỏi xiềng xích của quần áo, nó sẽ làm cho người ta đặc biệt... choáng váng.

Thi Hạo ép mình nhìn sang chỗ khác, xoa mũi nói: "Cậu ngồi dậy trước đi, có chuyện gì mặc quần áo tử tế vào rồi nói."

Một số người có thể bị đĩa bánh từ trên trời rơi xuống nện cho choáng váng, nhất thời không biết nên xử lý như thế nào nhưng gã thì không. Trịnh Giải Nguyên đồng ý một cách rất kì lạ, gã không thể bị cái "bánh kem" trước mắt mê hoặc. Nếu gã chỉ muốn thân thể của người này, gã cần gì phải chờ tới bây giờ? Mấy trăm năm trước khi Trịnh Giải Nguyên cùng đường mạt lộ đi nhờ gã giúp, gã chỉ cần nói đến, Trịnh Giải Nguyên chắc chắn sẽ không dám từ chối.

Nói "Không thích thì thôi" cho Trịnh Giải Nguyên nghe để cậu cảm thấy cậu không là gì đối với gã. Nhưng cậu có là gì, rất là gì...

Gã chưa bao giờ khao khát một người đến mức này, đến mức ngay cả cơ thể, trái tim, mái tóc, lông mi, cái gì của cậu gã cũng muốn. Gã cẩn thận che giấu lòng tham và dục vọng của mình, sợ bị Trịnh Giải Nguyên biết mình quan tâm cậu, biết thật ra gã lại là một tên đàn ông vô dụng bị chuyện tình cảm tác động.

Thi Hạo kéo áo choàng tắm đã rơi xuống khuỷu tay lên, lần nữa thắt lại thắt lưng: "Thật ra đêm đó cậu uống quá nhiều, chúng ta..." Gã muốn nói chuyện này ra rõ ràng dứt khoát vào đêm nay, nhưng tiếng nói lại bị tiếng chuông di động đột nhiên vang lên cắt ngang.

Trịnh Giải Nguyên đứng dậy nhìn về phía điện thoại trên giường, là một cuộc gọi lạ.

Thi Hạo cau mày vươn tay: "Của tôi..."

Đã nói đừng gọi số điện thoại này, tại sao vẫn gọi?

Sợ đối phương có chuyện quan trọng, gã vẫn quyết định nhận. Ngay khi ngón tay gã chỉ còn mấy centimet là đụng vào điện thoại thì điện thoại đã bị Trịnh Giải Nguyên ở bên cạnh giật lấy, ném xuống dưới giường.

"Không được nhận." Vẻ mặt của Trịnh Giải Nguyên rất xa lạ, là biểu cảm xen lẫn phẫn nộ cùng không cam lòng, còn có một chút tủi thân.

Thi Hạo ngây ra, giữ nguyên động tác xoay người, khóe mắt đo đỏ của đối phương làm cho tim gã hơi siết lại.

"A Nguyên ..." Gã khẽ lẩm bẩm, muốn chạm vào khóe mắt Trịnh Giải Nguyên, nhưng chưa kịp chạm vào thì đã bị cậu nắm cổ tay kéo lên trên giường.

"Không làm thì không cần gọi tôi như vậy!" Trịnh Giải Nguyên trừng mắt nhìn gã với vẻ mặt ủ rũ.

Thi Hạo cảm giác được sức nóng và độ cứng của cơ thể mình, nghĩ đối phương chắc cũng giống thế. Rốt cuộc gã không thể nói câu nào như là để tôi dậy trước đã, vì gã phát hiện gã nhớ Trịnh Giải Nguyên, nhớ nhiệt độ và xúc cảm của cậu, nhớ mùi hương như cỏ xanh được rải đầy ánh nắng trên người cậu...

[ĐM/EDIT] NHẤT NIỆM CHI TƯWhere stories live. Discover now