1

193 8 0
                                    

Yoongi từng có một mối tình. Mái tóc luôn được cắt gọn ghẽ bằng cây kéo độc nhất chỉ cô có và móng tay màu xanh nhạt. Mỗi khi vào hạ, bàn chân cô hằn những đường rám nắng đôi xăng đan để lại, mặc những chiếc váy liền với quai đeo mỏng tang điểm họa tiết bông hoa lớn. Còn có sợi dây chuyền hạt cườm quấn dài quanh cổ tay và cả thanh âm lanh lảnh như chuông ngân mỗi khi cô nàng cười thành tiếng.

Yoongi yêu người ấy qua thật nhiều mùa hạ, và rồi đông sang, cô đi mất.

Anh không thể ngủ từ ngày ấy.

Hoặc, khá hơn, không yên giấc.

Hằng đêm, tất cả những gì anh làm là hồi tưởng, mà hồi tưởng bao giờ cũng khổ đau và xấu xí và cô độc, nên những giấc anh mơ cũng khổ đau và xấu xí và cô độc, một ngày nọ chúng lớn thành thứ gì túng quẫn và chết chóc, tối đen và khắc nghiệt, thế rồi Yoongi chẳng mơ thêm chút nào nữa.

Anh không ngủ.

Anh là một tên tham vọng, nghiện công việc, một phần chỉ vì lao lực tạo ra thứ gì đó mới mẻ là cách anh khiến mình phân tâm. Khi làm việc anh chẳng cần vướng bận điều chi, dù thi thoảng những cơn ác mộng vẫn rút cạn anh hằng đêm và bám chặt anh cả ngày sau đó, miễn là anh vắt kiệt sức mình đến tận lúc gục ngã, anh thậm chí chẳng thể đếm xỉa đến thứ kia.

Một kiểu sinh tồn vật vờ tạm bợ.

Anh bắt đầu quên mất cảm giác tự soi mình trong gương mà không cần nghĩ wow, trông tàn tạ thật. Thậm chí đấy chẳng còn phải lời bình phẩm chủ quan nữa, mà sự thực là vậy. Yoongi trông quá mức mệt mỏi. Anh thấy mệt mỏi. Anh mệt mỏi.

Yoongi cười với chính mình trong gương rồi bắt đầu một ngày như mọi khi.

Anh sống một cuộc đời đủ đầy. Có trong tay một căn hộ khang trang tự mình chi trả. Một công việc anh yêu thích và thấy tận hưởng khi bỏ công sức, và ít nhất, lời được thêm một cậu đồng nghiệp không đến mức khiến anh muốn ném khỏi cửa sổ. Một bể cá vàng anh nhớ cho ăn đều đặn, dù thi thoảng bữa của mình anh còn quên. Anh để bản thân bị nhấn chìm bởi lịch trình và thói quen hằng ngày, không hạnh phúc cũng chẳng sao, miễn là anh vẫn ổn.

Hạnh phúc vốn là thứ khó có được, và dù Yoongi là một tên tham lam, anh cũng chẳng đủ sức cố và cố và ôm đồm cả hai thứ cùng lúc, nên anh ổn, anh vẫn sống tốt, anh có thể chờ.

Anh đã chờ một khoảng thời gian quá dài.

Đây đúng hơn, chính xác là vấn đề giấc ngủ của anh, hơn là nỗi băn khoăn về hạnh phúc. Là thứ thực chất đã phá vỡ quỹ đạo thường nhật.

"Yoongi." Giọng Namjoon nhẹ tênh, nhẹ hơn nó vốn có, mỏng tang, và Yoongi chớp mắt đờ đẫn. "Anh ở đây bao lâu rồi?"

"Uhhh..." Yoongi nhìn đồng hồ trên góc màn hình, áng chừng thời gian, và quyết định nói dối. "Vài tiếng."

Namjoon không tin anh, không chút nào. "Anh xong được nhiều rồi chứ?" cậu hỏi, thay vì vạch trần Yoongi.

Yoongi đã xong hai track và đang hoàn thiện phần lời cho một bài nữa, nhưng nếu anh nói thế Namjoon sẽ chẳng còn nghi ngờ gì rằng Yoongi đã ở lại studio quá lâu. "Tạm."

Transfic | Taegi | with a head full of dreamsWhere stories live. Discover now