4

63 8 0
                                    

"Nhưng làm sao cậu biết?" Yoongi hỏi, để một câu hỏi khác kẹt lại trong cổ họng. Cả hai đều cùng một thắc mắc duy nhất, có lẽ vậy, thốt ra theo cách Yoongi cho là ổn.

Taehyung chẳng có vẻ gì là vội trả lời. Cậu từ tốn thả con mèo xuống ghế và tiến về phía chiếc bàn nhỏ trong góc, cạnh giá sách nặng trĩu chất đầy sách, những chiếc lọ đã vơi một nửa, và truyện tranh.

Cùng hai tách socola nóng đang sẵn sàng đằng kia.

Hai tách.

"Cậu có biết tôi sẽ đến không?" Yoongi hỏi, dù câu trả lời rõ mồn một trong cái cách đôi môi khô điềm tĩnh chạm vành ly trắng sứ khi socola nóng đã đặt ở ngoài đủ lâu để đạt đến nhiệt độ thưởng thức hoàn hảo.

Anh chẳng động đến ly của mình khi nó được đưa đến trước mặt anh, mà chỉ nhìn chằm chằm Taehyung, hàm siết chặt, ngờ vực. Mình đang làm gì ở đây vậy?, anh tự hỏi. Taehyung, cậu là gì? Cậu là ai?

Phép màu khiến đầu óc Yoongi quay cuồng, bò dọc da anh râm ran, khiến anh ghét bỏ. Phải vậy không? Yoongi đang ghét bỏ đấy à?

Taehyung cười với anh, dịu dàng, và câu trả lời là không, Yoongi không ghét bỏ.

Anh rối bời và bất an và... lạc lối. Anh không biết nên trông chờ điều gì, thường thì anh vẫn tin vào phán đoán của mình để quyết định, nhưng bây giờ muộn rồi và đâu đó trong cửa tiệm này còn một điều hứa hẹn với anh, về một giấc ngủ bình yên hay một điều tương tự như thế, và Yoongi có lẽ kỳ vọng vào điều đó hơn nhưng gì anh có thể thừa nhận.

"Anh hỏi nhiều thật đấy," Taehyung nhắc, vẫn đang chìa tách socola nóng ra. Con mèo tò mò dò xét Yoongi, như đang tự hỏi Yoongi có sẽ chấp nhận lời mời ấy.

Yoongi chớp mắt hai lần. "Một câu đáp lại thường thấy khi ai đó chẳng có câu trả lời."

Taehyung nhẹ nhàng đặt chiếc ly sứ trắng xuống cạnh bàn kề chiếc ghế tím, rất tự nhiên ngỏ ý mời Yoongi ngồi, môi nhấp một ngụm từ tách của cậu, một cái ly quá cỡ màu tím kỳ quặc cùng dòng chữ Dog Mom uốn lượn xung quanh.

"Chẳng phải nó nên là 'Cat Mom' à?" Yoongi nhàn nhạt hỏi, bởi anh chẳng nghĩ được gì để nói. Anh còn chẳng mảy may di chuyển đến chỗ ghế ngồi.

Taehyung cau mày. "Em không nuôi mèo."

Yoongi chớp mắt với cậu lần nữa trước khi quay sang nhìn chằm chằm con mèo nằm trên ghế đầy nghi hoặc.

"Soonshimie không phải mèo," sau một lúc Taehyung mới lên tiếng, miệng chữ "O" ra chiều thấu hiểu. "Có vài sự cố đã xảy ra." Cậu cười, bối rối. "Em sẽ khắc phục. Em chỉ... em cần phải nhớ lại mình đã làm những gì."

"Cậu biến con cún của cậu thành mèo?" Yoongi hoài nghi. "Để làm gì?"

"Em có định làm thế đâu!" Taehyung trề môi. "Mà dù sao, em cũng thích mèo. Em thích tất cả động vật trên đời." Cậu dựa lưng vào bức tường ngay sát bên ngọn lửa, ôm trọn tách socola bằng cả hai tay.

Căn phòng chìm vào im lặng được một lúc.

"Em biết anh đang đến," Taehyung cuối cùng cũng lên tiếng, nhỏ giọng, như thể đang tiết lộ một bí mật. "Đúng hơn thì..." Cậu cắn môi. "Em biết có ai đó đang đến, và em biết em sẽ gặp anh sớm thôi, nên em giả bộ em biết hết." Cậu cười rạng rỡ. "Em đoán giỏi nhỉ."

Transfic | Taegi | with a head full of dreamsNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ