#63

869 44 1
                                    

Edit: Nguyệt Trần

Beta: P.U
Chung Lăng nói xong, có chút lo lắng không yên mà nhìn Diệp Hàn Thanh.

Vẻ mặt của Diệp Hàn Thanh từ đầu tới cuối đều không có dao động quá lớn, chỉ là một mảng trầm mặc, nhìn không ra vui mừng hay tức giận.

Nhưng là vì Chung Lăng tự mình đến nói, nên anh ta cảm thấy cho dù Diệp Hàn Thanh không cảm thấy tức giận, ít nhất cũng sẽ có một tia vui mừng.
Nhưng Diệp Hàn Thanh từ đầu đến cuối đều giữ im lặng.
Anh ta có chút bất an, gian nan nuốt vài cái, cưỡng ép nói điều kiện, "Tin tức mà tôi nói, cũng đủ để đổi việc cậu đưa tôi xuất ngoại rồi chứ? Tốt nhất trong tháng này có thể xử lý xong thủ tục.

Tôi không muốn lưu lại ở Diệp gia nữa."

Diệp Hàn Thanh nâng mí mắt lên, nhàn nhạt quét mắt liếc anh ta một cái.

Thật lâu sau, hắn mới giễu cợt cười, "Có thể, tôi sẽ bảo người sắp xếp cho anh xuất ngoại."
Đạt được lời chấp thuận, Chung Lăng thở dài nhẹ nhõm, dường như lại nghĩ tới cái gì, nơm nớp lo sợ nói bổ sung: "Còn có tiền......"
"300 vạn." Trên mặt Diệp Hàn Thanh hiện lên vẻ không vui, "Một tuần sau, sẽ có người đến tìm anh, anh có thể đi được rồi."
Sợ chọc giận hắn nên Chung Lăng không dám nói gì thêm nữa, đứng dậy hướng về phía hắn khom khom lưng, bị Trịnh Tuyên đưa ra ngoài.
Ở trong phòng nghỉ, Ôn Nhuận nghe thấy hết toàn bộ quá trình.

Tuy rằng khiếp sợ với sự độc ác của Khâu Kế Hà, nhưng đại khái là cậu đã sớm biết bà ta không phải loại người tốt đẹp gì, cũng không có cảm thấy quá bất ngờ, cậu chỉ là lo lắng cho Diệp Hàn Thanh mà thôi.
Ôn Nhuận tiến lên nắm lấy tay Diệp Hàn Thanh, cúi người nhẹ nhàng ôm hắn.

Diệp Hàn Thanh cọ cọ cổ cậu, thuận tiện đem người ôm chặt hơn một chút, cố ý trêu đùa: "Sao lại tự nhiên chủ động vậy? Muốn anh ôm em?"
"......"
Ôn Nhuận hơi bực, đẩy hắn ra đứng lên, có chút tức khi lúc này hắn còn trêu đùa mình, nhưng nhìn đến đôi mắt u ám của hắn, trong lòng lại run lên một chút, cuối cùng vừa ngồi xuống, dựa vào trên đùi hắn, vừa thỏa hiệp nói: "Ừm, muốn anh ôm em."
Thiếu niên mỏng manh nhưng kiên cường, hai tay đan nhau đặt trên đùi hắn, cằm nhọn gối lên phía trên tay, đầu hơi ngửa ra sau, đôi môi đỏ mọng thốt ra những lời hết sức dụ hoặc.
Cậu nói: Muốn anh ôm em.
Mặc kệ là đau lòng cho hắn hay là muốn an ủi hắn, Diệp Hàn Thanh cũng chống cự không được yêu cầu này.
Duỗi tay đem người kéo tới, Diệp Hàn Thanh ôm chặt lấy hắn, đem mặt chôn ở cổ cậu, che giấu đi tính chiếm hữu của mình.
Hắn cũng sẽ không vì bất cứ người nào của Diệp gia mà đau lòng, thậm chí đến cả thương hại cũng không có.

Nhưng đột nhiên biết được chân tướng, hắn lại cảm thấy mấy năm nay như một câu chuyện cười vô cùng ngu xuẩn.

Diệp Mậu Khai quá ngu, ngu đến mức hắn đều cảm thấy buồn cười.
Mà hắn đặt người nhà trong lòng, lại bởi vì sự ngu xuẩn của Diệp Mậu Khai mà đã phải chịu đựng sự cực khổ mà lẽ ra không nên có.
Gắt gao ôm chặt người trong lòng ngực, Diệp Hàn Thanh nỗ lực điều chỉnh cảm xúc sắp sửa tuôn trào.
Ôn Nhuận cảm giác được ngực hắn kịch liệt phập phồng, lại cảm thấy lời nói quá mức yếu ớt vô lực, chỉ có thể càng thêm dùng sức ôm lấy hắn, dùng tay vỗ vỗ trên lưng an ủi hắn.
Trịnh Tuyên đẩy cửa tiến vào, đột nhiên không kịp phòng bị nhìn thấy chính là một màn này, theo phản xạ có điều kiện đóng rồi khóa trái cửa lại.

Idol Cùng Tổng Tài Tàn Tật Công Khai Rồi!Where stories live. Discover now