109. TG 7 (6): Muốn tìm người khác? Bệ hạ đang nghĩ gì?

1.4K 111 2
                                    


Viên phòng với bạo quân, Quý Thính quả thực tưởng cũng không dám tưởng, cái tên bạo quân không nói lý lại thay đổi tính tình thất thường, chẳng lẽ trong toàn bộ quá trình làm đều phải chịu đựng cảm thụ của hắn? Tưởng tượng đến khuôn mặt kia, Quý Thính cảm thấy thật đau đầu.

Nhìn tranh hỏa đồ trên tay, Quý Thính lại đi tìm Lý công công để xác nhận: "Ngươi xác định là bệ hạ muốn ngươi giao cho ta sao?" Việc làm này quả thật không giống phong cách của Thân Đồ Xuyên.

"Loại chuyện này nô tài thật không dám nói dối, xác thật là bệ hạ muốn nô tài làm như vậy." Lý công công vội nói.

Quý Thính vô ngữ: "Nghĩ thế nào lại đưa cho ta loại đồ vật này?"

"Nô tài cũng không hiểu được, bệ hạ lúc đầu khi nhìn thấy vật ấy ở chỗ quan tư lễ rõ ràng tỏ vẻ vô cùng chán ghét, nhưng sau đó lại cười, tiếp theo là sai nô tài đưa tới cho nương nương." Lý công công thành thật.

Quý Thính bĩu môi, cũng không muốn thâm nhập vào tư tưởng của bạo quân. Lý công công thấy nàng không nóng không lạnh, lại cẩn thận nói thêm: "Từ trước tới giờ 25 năm bệ hạ không gần nữ sắc, hay tỏ ra đối với chuyện này là căm thù đến tận xương tuỷ, hiện giờ đột nhiên tặng vật này cho nương nương, chắc là có ý muốn làm chuyện này, đây là phúc khí thật lớn cho nương nương."

...... Không không không, loại phúc khí này nàng không muốn chút nào. Trong lòng Quý Thính chửi thầm cả vạn câu, nhưng đối mặt với thái độ của Lý công công, nàng chỉ có thể gật đầu: "Ta đã biết."

"Nương nương hiểu được thật tốt," Lý công công nhẹ nhàng thở ra, cười càng vui vẻ, "Từ khi nương nương vào cung, bệ hạ đã giảm giết người đi rất nhiều, bọn nô tài đều hy vọng nương nương được sủng ái lâu lâu dài dài."

Quý Thính lại nhìn đôi nam nữ trên tranh tư thế thật cay mắt, bất đắc dĩ thở dài: "Hy vọng lời tốt đẹp của công công."

Hầu hạ tốt được bạo quân chẳng khác nào sẽ có được ngày lành, đạo lý này nàng càng hiểu hơn ai hết, nhưng tới lúc thị tẩm mà hắn vẫn đem cái đức hạnh khoe khoang đắc ý kia ra, khả năng nàng sẽ đá người xuống giường. Đến lúc đó hỉ sự biến thành tang sự, khả năng này xảy ra thật lớn.

Tưởng tượng đến đây, Quý Thính càng không muốn gặp Thân Đồ Xuyên, nhưng bởi vì thể chất làm thuốc ngủ, ban ngày có thể tránh đi, buổi tối vẫn phải đi gặp, cũng may nàng vừa đổi xiêm y xong, nguyệt sự tới. Bước chân tới tẩm điện Thân Đồ Xuyên chợt trở nên nhẹ nhàng, mà sau khi nàng tới điện không lâu, Thân Đồ Xuyên đã tới, nhìn thấy Quý Thính ngoan ngoãn nằm đó, hắn không có ý tốt mà xuy một tiếng.

Quý Thính: "......" Từ khi hắn tặng tranh hỏa đồ cho mình, nàng thế nào cũng cảm thấy hắn thật đáng khinh.

"Ái phi hôm nay tới hơi trễ, thế nào, có chuyện gì làm chậm trễ?" Thân Đồ Xuyên lười biếng ngồi lên giường, sau khi đám người hầu cởi giày hắn ra, Thân Đồ Xuyên mới nằm xuống bên cạnh Quý Thính.

Quý Thính bất động thanh sắc xê dịch: "Thần thiếp eo đau chân mệt không được thoải mái, cho nên tới chậm một chút."

Thân Đồ Xuyên nhìn chằm chằm nàng một hồi, khóe môi hơi nhếch lên, cười cười: "Như thế nào, sáng nay còn tốt, buổi tối lại không thoải mái? Là bởi vì cô đưa cho tranh hỏa đồ cho nên sợ hãi?"

[EDIT]  Cứu vớt cố chấp cuồng nam phụ - Sơn Hữu Thanh MộcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ