Extra: Come to you

1.1K 117 41
                                    


Ga tàu vắng bóng người qua, mẹ Wichapas nhìn Bible, nhìn thật lâu rồi thở dài nói lời từ biệt.

Bible đưa hành lí cho mẹ, vén lọn tóc thừa của bà ra sau tai, hôn vào mu bàn tay bà đầy trân quý. Mẹ hắn lớn tuổi, đã đi đi lại lại nhiều lần như vậy mà cũng chẳng lôi được thằng con cứng đầu cứng cổ này về, đều là lỗi của hắn. Nhưng chính hắn cũng không biết phải làm sao.

“Chị dâu con sắp sinh rồi đấy”

“Con sẽ cầu nguyện cho chị ấy bình an”.

Bible nhìn thật lâu theo hướng xe lửa chạy rồi mới rời đi. Nhiều khi hắn cũng nghĩ rằng thôi hay là hắn cứ nhảy quách lên tàu rồi nhìn hàng cây xác xơ ở nhà ga Bangkok này một lần cuối như thế.

Và hắn cũng nghĩ, mẹ hắn quá tử tế, quá bao dung với những chuyện của hắn, của người yêu hắn đã làm ra. Để sau tất cả, bà vẫn thả cho hắn quay lại ngôi nhà đón nắng hướng Đông nhưng u tối đó.

Nhà, ấy là nhà của anh và Bible, nhưng rất lâu rồi chẳng còn ai nhắc đến tên anh, chí ít là ở nơi có mặt hắn. Họ làm mọi cách để hắn thôi đau thương khi nhớ về anh nhưng nào ai hay, chỉ cần hắn trở về đây mỗi cuối chiều, lòng hắn lại đau như thắt khi nghĩ đến việc có thể thấy anh đứng trước cổng nhà chào đón.

Hôm kia gặp một người có bóng lưng giống anh, Bible đã ngẩn ngơ rất lâu. Hắn không đuổi theo, níu tay người đấy vồ vập như cái cách hắn bẽ mặt rất nhiều lần vài ba năm về trước. Hắn bây giờ đã học được cách chấp nhận rằng anh đã không còn trên cõi đời này.

Bible mấy năm qua theo cuốn sổ của Build, lần lượt phá rất nhiều trọng án. Ma túy có, buôn lậu có, mại dâm cũng có. Mỗi lần cầm súng nấp trong khu vực an toàn trước khi có lệnh hành động của chỉ huy, hắn luôn nghĩ cứ làm hết sức mình, xảy ra chuyện gì thì được đến với anh, chả sao cả. Rồi mỗi lần giáp mặt với cái chết có thể đến ngay nơi, Bible lại nghĩ phía sau trang giấy lần cuối hắn lật ra vẫn còn một trang khác kín chữ, hắn nhớ đôi tay xước xát của anh, rồi lại sống. Một vòng luẩn quẩn cứ lặp đi lặp lại như vậy hoài.

Thở ra một sợi khói nhẹ của mùa Đông. Đông năm 29 của hắn lạnh lẽo quá thể, và khốn nỗi, hắn cứ rầu rĩ, buồn buồn như cả thế giới có ơn với hắn mà hắn không trả được. Đến bây giờ, hắn cũng đã quên đi vì sao lòng mình cứ buồn hoài như thế.

.

Nắng lại về chói chang trên bầu trời Bangkok, Bible bước lên chiếc xe sang trọng đến sở cảnh sát đã có người chờ sẵn.

“Hân hạnh quá, ngài Wichapas, xin mời”

Một gã béo ục ịch tiến đến bắt tay chào hắn, đi ở phía trước dẫn đường cho hắn vào trong. Bible vẫn nhớ rõ, mới 3 năm trước hắn còn phải đến nhà gã, cúi đầu mượn lính dưới tay gã, giờ thời thế đã đổi thay.

“Thằng con trai nhà tôi ...”
.
.
.
“Được”

Trên đường về nhà, phố xá lao vút qua cửa xe Bible, hắn thấy một tiệm cà ri đông đúc, sau đó rất nhiều dãy nhà trôi đi không mấy ấn tượng, rồi hắn thấy một căn nhà nhỏ có ban công tầng hai toàn là hoa lá, một chốc sau khi xe dừng đèn đỏ, hắn lại thấy một bà cụ có cái lưng cong cong gánh rau rao bán, trên cái thúng đựng rau, hắn thấy vài bó húng quế tươi còn ánh những nước đọng phía trên.

Comethru [BibleBuild]Tempat cerita menjadi hidup. Temukan sekarang