Chương 28

914 114 10
                                    

Tiêu Chiến vốn ngủ nông, sau vụ thích khách càng nông hơn, cuối hạ đầu thu thỉnh thoảng có gió nhẹ, y liền bị cơn gió làm tỉnh giấc.

Khi y mở mắt ra, Vương Nhất Bác nằm ở bên kia chiếc gối, bất động nhìn y, trong đôi mắt đen kịt không có một tia sáng. Màn giường sau lưng hắn theo thói quen mở ra một cái khe nhỏ, ánh nến nhảy nhót chui vào.

Bất cứ ai nửa đêm mở mắt ra nhìn thấy cảnh tượng này cũng phải giật mình, đến cả hơi thở của Tiêu Chiến cũng ngừng lại trong giây lát, vô thức định bật dậy.

"Sao vậy?" Vương Nhất Bác đè y xuống, không cho y bật dậy.

Trong giọng nói này không hề có chút buồn ngủ nào, khiến Tiêu Chiến cũng tỉnh táo hơn, trong lòng có phần nhẹ nhõm: "Muộn như vậy rồi, không buồn ngủ sao?"

"Ngủ không được, ngột ngạt quá, muốn ra ngoài hít thở."

Tiêu Chiến gật đầu.

"Ngươi có muốn đi cùng ta không?" Vương Nhất Bác vén rèm giường, ngồi ở mép giường xỏ giày, quay đầu nhìn Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến không ngờ Vương Nhất Bác muộn như vậy còn muốn xuất cung.

Trong cung có một con đường nhỏ, người trực đêm luôn do Bạch Trạch sắp xếp. Tiêu Chiến rời cung vào cung không để lại dấu vết chính là vì lý do này.

Thật sự đứng trên con đường mua bán tấp nập của Đông Kinh thành, Tiêu Chiến vẫn không thể tin được, mái ngói cong cong của các lầu rực rỡ vào ban ngày bây giờ ẩn hiện trong bóng tối dưới ánh đèn nhấp nháy, lấp lánh, đẹp mắt lạ thường. Chợ đêm luôn nhộn nhịp như vậy đấy, bách tính kết thúc một ngày nhàm chán lặp lại hoặc là vội vã hoặc là chậm chạp, cuối cùng vào giờ phút này được tự do.

Gần đây Đông Kinh thành có rất nhiều chuyện vui, đại thọ của Lâm thượng thư binh bộ, Bình Thành hầu gả con gái, Đại Lý tự thừa Hồ Dũng Hồ đại nhân có quý tử. Chuyện vui liên tiếp đã triệt để tẩy sạch những âm mưu đẫm máu cách đây không lâu. Những gì mọi người bàn tán trong các hang cùng ngõ hẻm cũng là một giai thoại lãng mạn nào đó, không phải là tranh chấp đảng phái.

"Ngươi có thường lẻn ra ngoài không?"

Ngồi trước cửa sổ của một tửu lâu ven đường, nhìn dòng người dòng tấp nập bên ngoài, Tiêu Chiến hỏi.

"Đương nhiên không, lần trước ra ngoài hình như là ngày ngươi vào ngục." Vương Nhất Bác cong khóe môi, "Lúc nhỏ, ta đến cả đường phố của Đông Kinh thành còn không phân biệt được, phải đứng trên thành lâu lưng tựa vào cung lầu mới có thể phân biệt nam bắc."

Vương Nhất Bác nói câu này mà không có chút xấu hổ nào. Hắn không giống Tấn vương, mãi cho đến ngày đăng cơ còn chưa đủ tuổi xuất cung lập phủ. Chỉ là khi đó người hầu không quản gắt, hắn so với Tiêu Chiến thỉnh thoảng về kinh ở tạm thời gian ngắn tự do hơn nhiều.

"Vậy..." Tiêu Chiến nhớ tới dáng vẻ khi hắn vẫn còn là Dự vương, đang định nói gì đó chủ quán đã bưng sủi cảo, hoành thánh bốc khói, cùng với rượu quế hoa đúng vào thời gian ủ thơm nhất.

Rượu chảy xuống cổ họng, làn gió nóng cuối hè đầu thu phả vào mặt, mang theo hơi ấm, khiến bầu không khí trở nên dễ chịu lạ thường.

[BJYX-Trans] Ký Giang ChâuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ