Chương 34

938 104 3
                                    

Ánh ban mai cuộn bụi mịn như vàng vụn, chiếu lên tấm bình phong xoay chạm trổ hoa văn, phản chiếu bóng người ngồi đối diện bàn.

Bản đồ được bày ra trên bàn, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác không nhúc nhích, dường như cả đêm họ đều duy trì một tư thế khô khan như vậy.

"Giỏi thật, chuyện lớn như vậy mà giấu ta mấy ngày nay." Tiêu Chiến mặt không biểu cảm nói. Vương Nhất Bác không nhìn y, chỉ giải thích: "Lúc đầu chỉ nghĩ sẽ có vài bước ngoặt..."

"Bước ngoặt gì? Tiêu Diễm chắp tay giao binh lính nuôi lén bao nhiêu năm nay cho ngươi, hay là thôi đánh nhau, từ nay về sau làm một ông quan nhàn rỗi yên phận?" Tiêu Chiến suýt chút nữa bị hắn làm tức chết.

Lúc Bạch Trạch vào rót trà cho hai người, vừa bước vào cửa điện, đúng lúc hắn nghe thấy câu này, chân như nhũn ra, không thể tin được nhìn chằm chằm vào Vương Nhất Bác, nhìn hắn bị y mắng mà không dám cãi lại nửa câu, vội vã lui ra ngoài.

Khu vực săn bắn ở ngoại ô hoàng thành phòng bị rất lỏng lẻo, ngoại trừ cuộc săn bắn mùa xuân hằng năm, rất ít người đến đó, đặc biệt là sau khi Vương Nhất Bác lên ngôi. Hắn không bao giờ đến bãi săn đó nữa, vì vậy cho Tiêu Diễm đủ thời gian để đóng quân ở đó mà không một ai nghi ngờ.

Nhưng vài ngày trước, Vương Nhất Bác đã sai người đến bãi săn để kiểm tra đầu người, nhưng phát hiện ra từ lâu đã không có dấu vết của binh lính.

Họ đã muộn một bước.

Tiêu Chiến chỉ vào địa điểm trên bản đồ, Đông Kinh thành nằm ở trung tâm Đại Lương, xung quanh đều có các thành trì đóng quân, bốn phía nếu có binh mã nước địch xâm phạm, cho dù thật sự phá vỡ biên giới, một đường thẳng đến Đông Kinh thành vẫn sẽ bị bốn tòa thành trì này chặn lại. Nói cách khác, đây chính là tuyến phòng ngự của trái tim Đại Lương, chỉ cần tuyến phòng ngự không bị chọc thủng, Đông Kinh thành vĩnh viễn không bị nước địch uy hiếp.

Biên giới có bốn hướng, nước Tề hùng mạnh, cho nên thành Cam Châu - cách Đông Kinh thành trăm dặm về phía nam - có nhiều quân nhất, năm vạn. Trường Châu ở phía tây kém hơn một chút, chỉ có bốn vạn. Thanh Châu ở phía đông và Tương Châu ở phía bắc đều là ba vạn. Tiêu Chiến suy nghĩ một chút, nói: "Cam Châu gần kinh thành nhất, Tiêu Diễm nếu muốn mượn nơi đóng quân, chỗ này thuận tiện nhất. Nhưng hắn không có."

"Phía nam Đông Kinh là địa bàn của ngươi, hắn không dám mạo hiểm."

"Không sai, binh mã ở hai nơi nam cảnh và Cam Châu thường xuyên điều động thay đổi, trong đó có rất nhiều chiến hữu cùng ta vào sinh ra tử, thống lĩnh quân phòng thủ Cam Châu là bộ hạ cũ của ta, hắn thật sự không dám." Tiêu Chiến trầm ngâm một lát, "Trường Châu xa Đông Kinh thành nhất, mấy vạn binh mã tới lui mất mấy mươi ngày, nếu có hành động phản nghịch, chủ yếu là lấy danh nghĩa "thanh trừng hôn quân" hoặc "dùng binh can thiệp", hành trình càng xa, khả năng bại lộ càng lớn, binh lính bị hắn lừa gạt bất cứ lúc nào cũng có thể trở mặt với hắn, hắn sẽ không mạo hiểm."

Ngón tay của Tiêu Chiến rơi xuống Thanh Châu: "Chỉ còn lại chỗ này."

"Phải, Tương Châu phía bắc rất lạnh, binh lính riêng của hắn phần lớn là người phương nam, cũng không tùy tiện xông lên phía bắc. Bây giờ xem ra, chỉ còn lại Thanh Châu."

[BJYX-Trans] Ký Giang ChâuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ