2: Vì tiền cậu ta cái gì chẳng làm được.

394 54 14
                                    

Mà tôi, lại chẳng có gì ngoài tiền.

___________________

   "Nè." - Tôi hí hửng đưa cho thằng Đạt con hạc giấy màu xanh dương.

   "Cậu gấp nhanh thế." - Tấn Đạt cho hạc nhỏ vào trong lọ thủy tinh rồi tiếp tục gấp nốt ngôi sao giấy màu vàng.

Hai đứa gấp hơn hai chục cái thì ông già nhà tôi cũng về đến nhà, ông ta rất bình thường gật đầu với thằng Đạt, song, vừa thấy tôi thì bản mặt ổng đã chán ngán thấy rõ.

   "Đã bảo hai đứa cứ ăn đi không cần chờ đâu."

   "Bảo rồi mà con guộc của ông không muốn. Hiếu thảo lắm cơ."

   "Đừng có hỗn."

   "Chú cũng ăn đi ạ, nay cô Thảo nấu canh cá ngon lắm."

Nói rồi thằng Đạt kéo ghế mời ông ta ngồi xuống rồi quay vào bếp để phụ cô giúp việc mang đồ ăn ra bàn.

   "Về sớm thế, bị can sờ gáy hay gì."

   "À đâu, chắc là hay tin thằng con ghẻ sắp quậy banh cái trường rách nên mới về xem thế nào hả?"

   "Ồ no, tôi nào dám nhận sự quan tâm to lớn đó. Hẳn là về để xem ả tình nhân sống dở chết dở của ông hả?"

Khi chẳng còn người khác ở đây, dáng vẻ đạo mạo giả tạo của ông ta cũng chẳng cần giữ nữa. Đập bàn cái rầm, ổng hằn học quát tôi.

   "Lãm, ngậm mồm vào hoặc cút. Tao phát mệt với mày rồi! Đừng cố gây thêm rắc rối cho tao!!"

Thấy tôi khinh khỉnh nhếch môi cười, ông ta lại càng chướng mắt nên thẳng tay cho luôn cái tát in hằn vết đỏ lên bên má phải của tôi. Và, chẳng hề do dự buông lời cay đắng. À không, ông ta cực kì thuận miệng buông lời cay đắng.

   "Mày cảm thấy không sống tử tế được thì chết đi!!! Súc sinh!"

Răng hàm như bị lệch sang một bên đầy nhức nhối tê buốt, tôi vịn tay lên thành ghế để cố ngồi thẳng lưng rồi khép nép đặt hai tay lên đùi, tròn xoe đôi mắt rơm rớm lệ tạo nét cực kì ngoan ngoãn nói.

   "Dạ vâng ạ, Lãm biết sai rồi, thưa bố." - Đã thế còn khuyến mãi thêm giọng điệu ấm ức, tủi thân. - "Nhưng con cũng chỉ muốn bố quan tâm con một chút thôi mà..."

"..."

   "Bố, Lãm biết sai rồi mà." - Tôi mếu máo cúi gằm mặt xuống. - "Bố không thể tha thứ cho Lãm nữa sao..."

Một màn ăn năn giả trân như thế vẫn luôn hữu dụng khi tôi muốn đối phó với ông già này. Bởi, tôi là máu mủ duy nhất của người vợ quá cố mà ông ta đã nhẫn tâm ruồng bỏ, là người kế thừa xuất sắc gương mặt đẹp đến nao lòng của người đàn bà đó. Chưa nói đến dáng vẻ cánh hồng tàn phai đáng thương diễn không sai một li càng khiến ông ta không rời mắt được.

Chẳng mấy chốc cái mặt nhăn nhó của ông ta giãn ra hẳn, tone giọng cay nghiệt cao ngút trời cũng hạ xuống mấy bậc.

   "Dọn dẹp bãi rác của mày cho cẩn thận vào, đừng để lọt ra ngoài." - Nói rồi ông ta rút trong ví ra tấm thẻ đen rồi ném toẹt nó lên bàn. - "Có nghẹn đồ chết thì cũng tìm nơi sạch sẽ mà nằm. Đừng làm ảnh hưởng đến tao."

Máu điên nhưng tôi yêu cậu ấy - Trang SơWhere stories live. Discover now