Chương 19

83 6 0
                                    

"Vậy tình hình tệ đến mức nào?" Một giọng nữ hơi khàn vang lên khi Leon đang định chuyển thức ăn từ trong nồi vào bát, Leon dừng động tác thì thấy nữ gián điệp đi xuống từ phòng ngủ lầu hai, anh nhìn cô với ánh mắt không tán thành.

"Em nên nằm ở trên giường." Anh thì thầm khi đặt đĩa thức ăn lên bàn.

"Vậy chờ anh bưng đồ ăn vào phòng ngủ, sau đó tiện thể đút cho tôi ăn? Đừng ngớ ngẩn, Leon." Ada lặng lẽ đảo mắt nhìn người đặc vụ ngây thơ, cô chậm rãi tiến về phía trước với tốc độ vết thương cho phép, kiểm tra thức ăn trên đĩa. Đồ hộp chưa bao giờ hấp dẫn, nhưng cái bụng đói cồn cào của cô nói với cô rằng cô thậm chí có thể ăn được hai phần, "Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi."

Cô ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm không chớp mắt.

"Giống như những gì em đã thấy." Leon nhún vai, anh không có khả năng biến đồ hộp thành đồ ăn ngon——nếu có thì cũng không tệ, để anh không phải lo lắng về việc nên làm gì sau khi nghỉ hưu.

"Anh biết tôi đang hỏi cái nào mà." Ada ngồi xuống và liếc nhìn chiếc điện thoại di động được người đặc vụ đặt trên bàn ăn, có vẻ như người đặc vụ đã 'mượn' nó từ một 'đồng nghiệp' cũ, cô không cho rằng những kẻ đã từng kiểm soát người đặc vụ sẽ cho phép anh giữ lại bất kỳ phương tiện liên lạc nào, "Cho nên?"

"Sau Tall Oaks, tôi nghĩ 'TRUY NÃ' có lẽ cũng không tệ lắm." Leon liếm môi cố gắng làm dịu giọng điệu, anh muốn trêu đùa một chút, nhưng đôi lông mày giương cao của Ada hiển nhiên nói cho anh biết là anh đã không thành công với trò đùa này. Anh ngồi đối diện với nữ gián điệp và dùng thìa xúc một miếng thịt bò: "Tôi bất ngờ xuất hiện sau một tháng mất tích, khiến một đặc vụ DSO khác bất tỉnh và lấy đi mẫu virus. Họ theo dõi căn hộ của tôi, sân bay, bất kỳ lộ trình nào có thể ra khỏi thành phố. Ừm," anh thở dài, "Hơi tệ thật."

Bị truy nã chỉ là một khía cạnh của vấn đề, anh có thể mang theo mẫu vật và kiếm cớ để che đậy hành vi trong quá khứ của mình. Nhưng anh không rõ mình đã hoàn toàn thoát ra được khỏi khống chế hay chưa, nếu như tiếp xúc với DSO về sau lại bị mất đi khống chế, nói thật, anh không muốn cùng nửa đời sau nói lời tạm biệt với tự do.

Anh ăn tối trong im lặng, tự hỏi liệu mình có nên mạo hiểm không. Anh có thể tự mình giải quyết vấn đề này, giống như những gì anh vẫn làm từ trước đến nay, phá hủy địa điểm nghiên cứu phát triển virus đồng thời lấy được bằng chứng tương ứng, nhưng với tình trạng hiện tại của anh, chắc chắn anh không có cách nào làm được một mình.

Anh nhìn về phía Ada, đôi mắt anh tình cờ bắt gặp ánh mắt cô. Leon đoán rằng nữ gián điệp rất có thể đã nhận ra điều anh đang lo lắng, và anh có chút nắm chắc rằng mình có thể thuyết phục cô——không, cô ấy bị thương quá nặng, Leon đột nhiên nghĩ đến. Anh có thể xin hỗ trợ từ Hunnigan, ha, đây có lẽ sẽ là độ khó lớn nhất trong sự nghiệp của anh.

"Tôi sẽ liên lạc lại với Hunnigan." Leon lầm bầm không rõ ràng khi đối mặt với ánh mắt dò hỏi của Ada, anh cố gắng nuốt một ngụm lớn thức ăn dưới ánh mắt ghét bỏ của đối phương, sau khi uống thêm mấy ngụm nước lớn trọng nói của anh mới trở lại rõ ràng, "Tôi cần cô ấy bao che cho tôi, chỉ cần nói với cô ấy là tôi đã có mẫu vật trong tay, rằng đây chính là thời điểm tốt để phản kích."

Kiểm SoátWhere stories live. Discover now