Chapter 3: Ngây thơ quá mức

5.1K 379 177
                                    

Đêm hôm gần Khuya Khoắt, Mash trên tay mang theo túi giấy đựng những chiếc bánh su kem hình thỏ con vừa dễ thương vừa nóng hổi, cậu cũng vừa đi vừa ăn một chiếc bánh khác để tránh ăn quà của người ta nếu quá thèm. Theo lời của Lance, phòng của ông anh tóc 2 màu cuồng thỏ là phòng số 1106, cách nhà bếp nhà Adler không xa lắm. Ấy thế mà, đi mãi đi mãi, Mash vẫn chả thấy căn phòng nào ghi số 1106 cả, và thế là, bằng cái đầu óc đần độn của mình, cậu đã chính thức đi lạc

'Cứ thế này bánh nguội mất, mất công mình đã giữ độ nóng và ngon của nó suốt cả đêm qua. Bánh su kem mà hết nóng thì bớt ngon nhiều phần.' Mash nghĩ, vẫn loay hoay tìm phòng của Rayne

"Ê, lại đây coi nầy tụi bây! Thằng vô năng này nó đang nhởn nhơ ở trong trường này!" từ đằng sau, một giọng nam đầy khiêu khích vang lên

Mash quay đầu lại, thì ra là 2 anh giai một tóc nâu một tóc vàng 2 vạch tầm tuổi của ông anh cuồng thỏ và cao hơn Mash một cái đầu đang nhe răng cười. 'Gì thế, 2 ổng cũng lạc đường giống mình à, mà sao tự dưng cười thấy ghê vậy nhỉ?' Mash nghĩ, nhưng rồi định bỏ đi và không suy nghĩ gì nữa cả

"Ê thằng bẩn thỉu này! Mày tưởng bỏ đi là xong hả!" tên tóc vàng túm lấy tóc Mash, giật mạnh cậu ra đằng sau

"Chứ ông anh muốn sao? Cần gì thì cứ nói cho tôi biết nhé, tôi đang vội lắm." Mash hơi mất kiên nhẫn, quay đầu nói

"Bọn tao muốn mày đi chết đi cho đỡ chật đất!" tên tóc nâu đằng sau nói ngay 

"Oh, thế à, vậy phiền ông anh thả tôi ra và cho tôi thêm tí thời gian được không? Tôi còn nhiều thứ muốn làm lắm." Mash bình thản đáp

"Mày dám cãi lời pháp sư 2 vạch hả? Mày phải được ban phước lắm mới được ra lệnh bởi các pháp sư quyền năng như bọn tao đấy." tên tóc vàng tiếp tục lăng mạ, tay vẫn không buông, thậm chí còn giật tóc Mash mạnh bạo hơn

"Ủa nhưng...em có làm gì 2 anh đâu mà lại bảo em vô năng rồi chết đi cho đỡ chật đất. Em có phép thuật mà, với lại, em sống một mình với ông già em ở tuốt trong rừng mà, có chiếm đất ai đâu." Mash ngô ngơ đáp

"Bộ mày ngu tới mức chẳng biết cái mẹ gì luôn à. Thế thì vảnh tai lên nghe cho rõ nốt một lần duy nhất đi nhé. Sự xuất hiện của mày vốn đã là một thứ ô uế của thế giới này rồi, đứa bị thượng đế bỏ rơi như mày thì sống có tích sự gì đâu, mày trơ trẽn cũng vừa vừa phải phải thôi nhá! NGAY. TỪ. ĐẦU. TỪ. LÚC. MÀY. CHÀO. ĐỜI. THÌ. MÀY. ĐÁNG. RA. PHẢI. CHẾT. TỪ. XÓ. XỈNH. NÀO. RỒI!" tên tóc nâu thốt ra từng câu từng chữ cay độc với Mash, làm tên tóc đen vàng đang khống chế cậu cười phá lên

"Mày giữ chặt nó cho tao." tên tóc nâu nói với thằng bạn của mình rồi quay sang áp sát mặt vào Mash: "Bố mày ghét cái ánh mắt bình thản của mày lắm đấy, thằng nhãi nhép." nói xong, tên tóc nâu lấy tay quẹt mạnh vết lằn giả hình tia chớp trên má cậu làm mực đen nhem nhuốc má Mash: "À há, biết ngay là đồ giả mà. Mày tưởng mày che giấu được bằng cái thứ giả tạo làm từ rơm hả?"

"Thôi tha cho nó, để nó chết trong bình an đi." tên tóc vàng lắc lắc đầu của Mash

"Chờ tí, nhìn kĩ thì mặt mũi nó cũng ngon đấy. Chơi đùa thêm tí nữa chắc chả sao đâu. Đằng nào thì cũng ai thèm quan tâm tới nó đâu. Tiện thể hốt hết xu vàng của nó luôn." tên tóc nâu liếm môi, cười biến thái: "Hí hí! Tự dưng đi lang thanh tí thôi mà đã hốt được cả tấn xu vàng, đã thế còn được khuyến mãi thêm con hàng ngon nữa. Giờ mới để ý, nó nói cũng đúng phết. Nó mà chết sớm thì uổng ghê lắm."

[RAYMASH] Bảo vệ kẻ lạ mặt định mệnh của tôiWhere stories live. Discover now