Chương 2: 'Nếu ngươi dám chạy, bổn vương liền đánh gãy chân ngươi.'

1 0 0
                                    

Tạ Triều Linh bị Tạ Triều Uyên nhìn chằm chằm, vẫn như cũ bị ấn ngồi trên đùi hắn, Tạ Triều Linh thanh sắc bất động, cố sắp xếp rõ ràng những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.

"Ngươi là ai?" Y trầm giọng hỏi.

Tạ Triều Uyên đầy mặt hứng thú dạt dào: "Bổn vương là con trai thứ sáu của bệ hạ, Khác Vương Tạ Triều Uyên."

Tạ Triều Linh ở trong lòng đọc nhẩm cái tên này một lần, càng cảm thấy quái dị.

"Ta lại là ai?"

"Ngươi đoán......" Tạ Triều Uyên ở bên tai hắn nói, hơi nóng phả vào khiến Tạ Triều Linh lại lần nữa nhíu mày.

"Ta không nhớ ra." Y nói.

Tạ Triều Uyên cười: "Đã không nhớ liền không cần nhớ, từ nay về sau ngươi chính là Lâm Lang, người của bổn vương."

Tạ Triều Linh đau đầu đến lợi hại, Tạ Triều Uyên ý gọi người: "Đưa lang quân về phòng nghỉ tạm."

Lại cất tiếng nói ôn nhu mà dặn dò Tạ Triều Linh: "Trở về nghỉ ngơi một đêm cho thật tốt, có chuyện gì ngày mai lại nói."

Tạ Triều Linh ôm một đầy bụng nghi vấn, nhìn thẳng vào hai mắt của Tạ Triều Uyên, người này tuy đang cười, nhưng ý cười của hắn làm người khác lạnh cả người, vì thế hắn không cần phải nhiều lời nữa.

Sau khi người đi, Vương Nhượng mới đi vào, nhỏ giọng đem sự tình vừa rồi bẩm báo rõ ràng: "Người đã xử trí."

Tạ Triều Uyên không chút để ý phân phó: "Gọi tất cả những người khác ra nhìn một cái, sau đó đem đi đi."

Vương Nhượng gật đầu.

"Lang quân muốn cái gì cứ đưa cho y đi, đừng để y ra khỏi hậu viện Đình Tùng Trai, hầu hạ người cho tốt."

"Vâng......"

Thân thể Tạ Triều Uyên ngửa ra sau, dựa vào giường nệm trung, nhìn chằm chằm ánh nến trong đêm tối phía trước.

Vương Nhượng cúi người lui ra, không lên tiếng quấy rầy hắn nữa.

Sau một lúc lâu, Tạ Triều Uyên cong lên khóe miệng, lẳng lặng mỉm cười.

Tạ Triều Linh được người hầu dẫn đi trong hậu viện, ánh đèn lảo đảo lắc lư chiếu sáng đường đi dưới chân của bọn họ.

Đêm triều như nước, mang theo cái lạnh se sắt.

"Lang quân, mời bên này." Nội thị dẫn đường nhỏ giọng nhắc nhở y.

Tạ Triều Linh cố tình thả nhẹ bước chân, giương mắt nhìn phía xa nơi bóng đêm bao trùm mái ngói, cảm giác quen thuộc xuất hiện trong đầu, y hỏi: "Đây là nơi nào?"

Nội thị cúi đầu, kính cẩn nghe theo đáp: "Nơi này là Đông Sơn hành cung, biệt viện hoàng gia."

Tạ Triều Linh còn muốn hỏi, nội thị lại lần nữa nhắc nhở y: "Lang quân, trời tối rồi, bên ngoài lạnh, vẫn là sớm trở về phòng nghỉ ngơi đi, nếu ngài bị nhiễm phong hàn, điện hạ sẽ trách cứ chúng nô tỳ."

Tạ Triều Linh thần sắc hơi lãnh, hắn nhìn đến thị vệ nâng một người trùm vải trắng, đi từ cửa bên hông ra ngoài.

"Bọn họ nâng chính là người nào? Đã chết rồi sao?"

《 ĐAN TIÊU VẠN DẶM 》-Bạch Giới TửWhere stories live. Discover now