CHƯƠNG 41: Không nên vấn vương

190 17 11
                                    

Cô quỳ trên sàn, đôi chân tê cứng, nhìn sang mấy người đang đứng ngoài cửa, gương mặt đỏ hoe nước mắt liên tục chảy xuống. Trái tim run rẩy làm cho cả cơ thể cô cũng tê dại, hai tay lạnh lẽo, đôi mắt vô thần nhìn anh. Cô khum người, hai tay chấp trước lồng ngực nắm lấy ngực áo của mình, cúi đầu khụy xuống, siết chặt ngực áo trong tay, nắm lại lồng ngực vỡ nát của mình.

Cô khóc đến mồ hôi ướt đẫm mái tóc, bê bết bi ai nhìn anh.

"Mạnh Quỳnh..." Nhìn anh trong hàng nước mắt nóng hổi, đầu cô lắc dại, tứ chi run rẩy "Đứa nhỏ thì có lỗi gì chứ... Anh tha cho nó đi..."

Cô lấm lem nước mắt, bi thương nhìn người đàn ông mà cô yêu đến dại khờ.

"Anh đối với em như nào cũng được... Chỉ riêng đứa nhỏ... Em van xin anh... Tha cho nó đi... Anh muốn gì em cũng đáp ứng... Anh muốn chị quay về mà... Hu... Em tìm chị về cho anh mà, em lập tức tìm chị về cho anh... C... Cho nên... Anh tha cho nó... Đi mà..."

Anh chỉ có lạnh mặt, con ngươi đen ánh lên tia bạc bẽo, giọng nói uy lực điều khiển những người phía sau.

"Còn đứng ngay ra đó làm gì?"

Người của anh gọi đến là mấy vị bác sĩ có kinh nghiệm làm ở bệnh viện trung ương mà anh là cổ đông lớn, cho nên tiếng nói của anh giống như mệnh lệnh đối với họ.

Nhưng nhìn cô gái quỳ gối chấp tay quỳ lạy anh, van xin anh đừng phá bỏ đứa nhỏ trong nước mắt thê lương. Anh có thể sắt đá không rung động, nhưng mấy vị bác sĩ với lương tâm nghề nghiệp, nhìn cô đau khổ cầu xin, một người không đành lòng ra tay tàn nhẫn.

"Nhưng... Ông Nguyễn... Phu nhân cô ấy..."

Một y tá nữ cũng lên tiếng, nói giúp cô một câu.

"Không nên ép cô ấy, nếu không chuyện này sẽ ảnh hưởng lớn đến cô ấy" Cô ấy nói "Ông Mạc có thể thương tình cho cô ấy thời gian chấp nhận, sau đó chúng ta phá đứa nhỏ cũng không muộn."

Lời nói của hai vị bác sĩ rộng lượng ấy giống như chiếc áo cứu sinh, cô tìm được một chút tia sáng cứu rỗi trong bầu trời u ám. Trong đôi mắt cô ánh lên tia sáng hi vòng nhỏ nhoi, chưa được một phút đã bị giọng nói sắt đá của anh tàn nhẫn dập bỏ.

"Bây giờ cái thai đó chỉ là phôi thai, các người muốn đợi nó hình thành rồi mới phá bỏ sao? Lúc đó mới thực sự giết chết một sinh mạng, không thể đợi được."

"Nhưng ông Nguyễn... Phu nhân cô ấy bây giờ..."

"Đừng nhiều lời nữa, nhanh chóng làm cho xong đi" Anh lạnh lẽo cắt ngang lời nói bác sĩ đầy tuyệt tình, mấy vị bác sĩ chỉ có thể xót thương trên mắt nhìn phu nhân ngồi trên sàn nhà lạnh.

Cô như con rối bị đứt dây, tứ chi mất đi điểm tựa xụi xuống, bàn tay buông lỏng, thống khổ đau đớn đến tuột cùng. Mấy vị bác sĩ tay chân vẫn cứ đứng im, bộ dạng của cô khiến họ không thể nhẫn tâm xuống tay mà chần chừ do dự. Anh trừng con ngươi đen, anh cúi xuống túm lấy thân thể nhỏ mềm nhũng của cô, bế cô trên tay đi ra ngoài phòng ngủ, đặt cô lên giường ra lệnh cho mấy vị bác sĩ kia.

"Các người làm được hay không làm được?!"

"Dạ... Vâng thưa ông" Mấy người bác sĩ không được phép do dự nữa, họ đi đến giường ngủ, đặt xuống mấy chiếc túi to lấy ra dụng cụ, những chiếc dao mổ, chiếc kéo bạc bóng lạnh. Cô ngồi thẫn thờ trên giường, giống như một chiếc xác chết không có linh hồn mặc cho người ta định đoạt, một nữ y tá dìu cô nằm xuống, sau đó tiêm vào người cô một ống thuốc.

CHỜ NGÀY GIÓ ĐÔNG ẤM ÁP Where stories live. Discover now