Chương 17

362 28 1
                                    

Theo lịch trình Khánh An đặt ra, sáng sớm sẽ cùng Minh Vũ ra biển đón bình minh, sau đó về tìm một quán bún chả để ăn sáng, cuối cùng là theo một chiếc thuyền lớn ra con đảo nhỏ gần đấy chơi đến chiều tối về rồi tính tiếp.

Tất cả đều bị gián đoạn bởi giấc ngủ của Khánh An rồi.

Bình minh chỉ còn Minh Vũ dậy sớm đón một mình, còn có lòng dùng điện thoại chụp lại cho Khánh An, đồ ăn sáng là bún chả cũng chẳng thấy đâu chỉ có một túi salad và một cái bánh mì sandwich lấy dưới nhà bếp khách sạn.

Hiện tại là 10 giờ kém sáng, có lẽ ra đảo vẫn kịp nhỉ?

May mắn mỉm cười với hai đứa, vẫn còn chuyến chở ra con đảo nhỏ kia, hai đứa thuận lợi cập bến trên đảo.

Tuyết Vi cũng là người gốc bản địa ở đây, cô ấy ở kí túc xá của THPT A, bình thường ngày nghỉ cuối tuần cũng ở trong kí túc xá ngủ chỉ đến khi có kì nghỉ dài mới dọn đồ về nhà.

Biết Khánh An sẽ đến du lịch ở đây Tuyết Vi mừng đến nỗi buổi tối ngủ không được, sáng dậy hai mắt thâm quầng như gấu trúc, nhưng tinh thần vui chơi vẫn là y nguyên, chỉ có tăng không có giảm.

Tối hôm qua hai cô vừa mới hẹn nhau sáng nay sẽ ra đảo nhỏ này chơi rồi, mấy ngày sắp tới cũng để Tuyết Vi vào vai một hướng dẫn viên nhỏ cho chuyến đi của Khánh An và Minh Vũ luôn.

Hai cô nàng vừa nhìn thấy nhau đã lao vào ôm nhau nhảy cà tưng như người nửa kiếp rồi mới gặp lại, Minh Vũ hơi sởn da gà, có cần thái quá như vậy không, người xung quanh ai cũng nhìn bọn họ đánh giá rồi.

Khánh An buông Tuyết Vi ra, nghiêm túc đánh giá quầng thâm mắt của cô nàng, Khánh An khó tin, "Đừng nói được gặp tớ làm cậu vui quá mất ngủ luôn nhé?"

Tuyết Vi khổ sở gật đầu.

Cũng phải, quanh năm suốt tháng cô đều ở kí túc xá trong trường, mãi mới đến kì nghỉ hè để về nhà một chuyến thì mỗi ngày đều bị mẹ bắt ở nhà phụ quán nhỏ của mẹ, lúc nào cũng chạy bù đầu mãi mới lấy lí do có bạn đến chơi để trốn ra ngoài.

Ba người kéo nhau đi một vòng trên đảo, gia đình nhà Tuyết Vi mở một quán ăn hải sản, nguồn nguyên liệu thi thoảng cũng được nhập từ trên đảo nhỏ này nên người ở đây hầu như ai cũng quen mặt Tuyết Vi.

Đi đến đâu cũng thấy cô nàng híp mắt chào hỏi người ta.

Dừng lại ở một quầy bán đồ bơi, Khánh An ngại đem nhiều đồ phiền phức nên chỉ đem quần đùi áo thun đơn giản, phòng trừ đến đây không mua được đồ bơi ưng ý sẽ mặc cả quần đùi áo thun xuống nước luôn cũng được.

Khánh An nhìn một lượt đồ treo trong quầy, lại nhìn ra quầy bên cạnh có bán kem dừa, cô kêu Minh Vũ ở lại lựa đồ bơi cho cô còn mình chạy qua bên cạnh mua kem dừa ăn.

Minh Vũ nhận nhiệm vụ, hai mắt đăm chiều nhìn vào đống đồ bơi trước mặt, cái hai mảnh thì hở quá, cái có dây lại mỏng lét, cái bảo thủ xấu quắc...

Đứng một lúc vẫn chưa lựa được bộ nào ưng ý.

Tuyết Vi lần đầu được hưởng phúc lợi đứng gần nam thần như thế này làm cô nàng hơi rén ngang, không dám mở miệng nói chuyện chỉ biết lấm lét nhìn anh, lặng lẽ đánh giá rồi đưa ra một bộ đồ bơi mình cảm thấy phù hợp với Khánh An nhất cho anh.

Cô Ấy Là Bệnh Của TôiDonde viven las historias. Descúbrelo ahora