Chương 55

155 17 2
                                    

Trong phòng chơi bi a, Hoàng Đức Duy cùng Sở Vũ vừa mới đánh bóng xong, tựa ở mép bàn nhìn Minh Đức cùng Tuấn Kiệt chơi bóng, vừa uống Coca, vừa nói chuyện phiếm.

"Này, Hoàng Đức Duy, cậu thực sự dự định dẫn hắn ra nước ngoài?"

Hoàng Đức Duy cười: "Cậu xem tôi là loại thích nói đùa hay sao? Cậu cũng biết tình hình thực tế của bọn tôi huống hồ ở lại trong nước sẽ có nhiều khó khăn, bản thân tôi thì không việc gì, tôi chỉ sợ hắn sẽ bị tổn thương."

"Điều này cũng đúng, môi trường bên ngoài thoải mái hơn." Sở Vũ cũng nở nụ cười theo, lại có chút lo lắng, "Có điều hắn có thể thích ứng sao? Hơn nữa từ thời gian bắt đầu tính tới bây giờ mới tính xin đi học quá muộn không? Cậu xác định hắn thi TOEFL không thành vấn đề?"

"Tôi từ cấp 2 đã bắt đầu dạy hắn tiếng Anh, " Hoàng Đức Duy sờ sờ cằm, "Hơn nữa, trên thực tế tôi một mực ngầm ảnh hưởng đến hắn, cậu không nên chỉ nhìn mặt ngoài."

"Hắc, cậu tên này....Thực sự là làm gì cũng tính toán nha" Sở Vũ lắc đầu, "Tôi tính xem ra, tiểu Quang muốn trốn thoát khỏi năm ngón tay của cậu sợ rằng khó như lên trời."

Hoàng Đức Duy nhíu mày: "Không có khoa trương như vậy."

"Nhưng mà tôi nói, cậu rốt cuộc ra tay không a?"

Hoàng Đức Duy sờ sờ mũi, nở nụ cười: "Bây giờ còn không phải lúc."

"Không nên quá dung túng a, cần phải lựa thời gian mà áp dụng thủ đoạn đặc biệt nha, tỷ như vũ lực!"

"Tôi?" Hoàng Đức Duy chỉa chỉa cái mũi mình, "Cậu cảm thấy tôi sẽ là loại người không phẩm chất này sao? NO! NO! Tôi theo đuổi không chỉ đơn giản như vậy a."

Sở Vũ "phư phư phư phư" mà cười: "Lẽ nào cậu còn muốn làm cái gì mới mẻ sao?"

Hoàng Đức Duy cười: "Đừng cầm mấy chuyện tình buồn nôn của cậu tới làm tham khảo, hoàn toàn không có ý nghĩa tham khảo."

Sở Vũ giương mắt lên cười: "Cậu đều nhanh sắp bằng 'Ninja rùa' rồi. Này, cẩn thận không lại nghẹn thành bệnh đấy a."

Hoàng Đức Duy cười mắng một câu: "Đi chết đi! Quản tốt chính cậu là được, hai ba ngày lại đổi bạn gái, coi chừng sau khi biết rõ hình tượng sinh viên loại ưu của nhà cậu không còn lại chút gì."

Sở Vũ không cho là đúng nói: "Tôi làm việc có thể không cẩn thận như vậy sao?"

"!!" Tuấn Kiệt đem bóng cuối cùng đánh vào lưới, ném gậy về phía hai người gọi: "Hai người các cậu làm cái gì đấy? Ở một bên nói nhỏ cái gì a?"

"Đúng vậy, chỉ luôn nghe thấy tiếng "vo ve" của các cậu, làm ảnh hưởng tới tôi phát huy." Minh Đức ở một bên hứng thú tiến sát tới.

"Chỉ bằng trình độ kia của cậu còn dùng đến bị người khác ảnh hưởng sao?" Sở Vũ phì cười, cầm lấy lon Coke cạnh gậy chơi bi a trên bàn ném tới, "Uống Coca, ít nói nhảm."

"Được rồi, vẫn tiếp tục chơi bóng sao?" Tuấn Kiệt nhìn ba người nói.

"Không đánh nữa, đi ăn bữa khuya đi." Sở Vũ nói, con mắt nhìn phía Hoàng Đức Duy.

CapRhy- Niên thiếu đẹp nhất là được gặp cậuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ