Chương 13 Con cả đời cũng sẽ không thả dì đi

136 5 0
                                    

Đôi bàn tay trẻ tuổi rất quen thuộc thân thể của nàng, thân thể của nàng cũng rất quen thuộc đôi bàn tay trẻ tuổi kia, bọn chúng chào hỏi lẫn nhau, ngựa quen đường cũ bắt đầu triền miên, tay Kỳ Duyên từ trên bụng nàng dịch chuyển, Minh Triệu ngược lại giãy dụa kháng nghị.

Kỳ Duyên cười nhẹ chế trụ nhũ thịt đầy đặn, tiến đến bên tai nàng nói "Dì vì cái gì không hiểu? Người khác không phải dì, cho dù tốt, con cùng không thèm".

Minh Triệu há hốc miệng, muốn nói lời phản bác, nhưng đầu ngón tay Kỳ Duyên bỗng nhiên nhanh chóng gảy mấy lần đầu ngực mẫn cảm, nàng cắn cái miệng không chịu im, không có bất gì phòng bị nghẹn ngào rên rỉ, đột nhiên khoái cảm trong đầu tràn đầy để nàng sớm quên vừa rồi mình nói cái gì.

"Thư thái như vậy sao?" Kỳ Duyên tựa hồ có chút không cách nào tin, nhưng trên tay cũng không nhàn rỗi, gấp rút gảy mấy lần, Minh Triệu run rẩy cắn môi, đáng tiếc miệng vừa mở ra, liền không cách nào khép lại, tiếng rên rỉ từ trong bờ môi tràn ra, vì kháng cự khoái cảm bốn phương tám hướng, nàng phí công co lên thân thể, nhưng cho dù là như thế. Kỳ Duyên cũng không chịu cho nàng toại nguyện, một cái chân cực kỳ nhanh chóng chen giữa hai chân nàng, để nàng chỉ có thể kẹp lấy chân mình.

Minh Triệu đem cả khuôn mặt vùi trong gối, hiện tại trên mặt nàng bỏng đến doạ người, nhưng nàng đã nhớ không rõ là bởi vì Kỳ Duyên nói một câu, hay là vì hành động của nàng.

Các nàng càng dính chặt hơn, Kỳ Duyên cơ hồ đem cả người nàng phủ ở trong ngực, Minh Triệu tim đập nhanh cuồng loạn, mặt vẫn chôn dưới gối, dù cơ hồ thở không nổi. Thế nhưng bên tai luôn quẩn quanh tiếng thở dốc không thôi.

Kỳ Duyên cũng không ngại nàng tận lực lãnh đạm, có lẽ đã sớm quen nàng đối đãi mặt lạnh, có lẽ đã sớm xem thấu nàng khẩu thị tâm phi, nữ hài tử trẻ tuổi ở trên cổ nàng chậm rãi hôn, thỉnh thoảng liếm vành tai của nàng, ngứa ngáy tê tê dại dại để nàng nhịn không được kêu rên, còn không ngại đủ, Kỳ Duyên liền lui trở về, giữ lại một mình nàng lúng túng bị kẹt ở hoàn cảnh bên trong.

Kỳ Duyên thở dốc như bóng với hình, mỗi lần theo động tác biến đổi lớn sẽ khiến nó trở nên nhỏ vụn rên rỉ. Tiếng nói thiếu niên đặc hữu thanh tịnh, sạch sẽ, nghe vào trong tai lại hết sức chọc người.

Cũng là trêu chọc bên ngoài.

"Dì Minh Triệu..." Nàng một bên hôn, một bên đem áo ngủ Minh Triệu kéo xuống, lộ ra đầu vai trắng nõn.

Thiếu nữ hôn lúc đầu nhẹ nhàng, giống như lông vũ lướt tới lướt lui, cùng khí tức ướt át nàng thở ra xen lẫn cùng một chỗ, không phân rõ cái nào là hôn, cái nào là hơi thở. Nhưng đây tuyệt đối là chỗ mà người ngoài nhìn không thấy, sau đó hôn mạnh lên một chút, nàng gặm mút đầu vai Minh Triệu, thanh âm vội vàng từ chóp mũi tràn ra, rất giống như ấu thú không được uống sữa, ngược lại khiến cho Minh Triệu muốn cười.

Đến cùng ai mới là người bị khi dễ đây?

Ý tưởng này để nàng buông lỏng một chút, mặt cũng từ bên trong gối trồi lên, hít một hơi sâu.

Đúng vào lúc này, tay Kỳ Duyên từ phía sau cổ xuyên qua, ép buộc nàng nửa quay đầu, hôn môi nàng.

"Gấu... Đừng... Ngô..." Minh Triệu theo bản năng đưa tay đẩy, đầu ngực bỗng nhiên bị người kẹp lấy, còn không cảm thấy đau nhức, rung động khoái cảm trước hết một bước truyền khắp toàn thân. Nàng đưa tay bắt cánh tay Kỳ Duyên, nhưng thời điểm sắp bắt được nàng, đôi chân bị kẹp giữa hai chân nàng, hung hăng chạm vào nàng.

(Triệu Duyên cover) Ảnh Hậu 18+ - Tiểu Thuyền Trường Lãng Lý Bạch ĐiềuWhere stories live. Discover now