Chương 20: Coi như cậu trả nợ

433 26 1
                                    

Hôm sau đến lớp, Khuê đi đứng có vẻ không được tự nhiên cho lắm. Tất cả mọi công việc của cô, Bách đều dành làm chẳng hạn như lau bảng, thu vở bài tập của các bạn trong lớp giúp cô và rất nhiều việc khác khiến cả lớp ai cũng bất ngờ.

"Chân mày sao đấy Khuê?" Lâm hỏi.

"Tao không cẩn thận nên bị trầy xước một chút thôi."

Linh cũng hóng hớt xen vào nói: "Tao để ý hình như Bách biết chân mày bị đau hay sao á, tao thấy nó toàn dành làm việc của mày. Tao nghi lâu rồi, hôm đó nó nói nó thích một người mà không nói thẳng ra có ở trong lớp hay không là tao cũng mày mò đoán ra được nó thích mày."

Khuê cười trừ cho qua, Lâm thì im lặng không nói gì. Linh huých vai Lâm: "Sao thế? Bình thường mày hay phản đối chuyện này lắm mà."

Đột nhiên Lâm nhếch đôi lông mày, nở một nụ cười dần thiếu đạo đức khiến Linh nổi cả da gà: "Tao thấy thế này cũng tốt. Con Khuê tao nghĩ nó không dễ yêu đâu nhưng nếu có thể khiến thằng Bách thích nó thì cứ xoay nó như chong chóng cho bố mày. Tao rất mong chờ được nhìn thấy thằng hách dịch đó lụy lên lụy xuống vì con Khuê, suy mãi không dứt ra được."

Nghĩ đến đây Lâm cười khúc khích cả lên. Khuê lườm Lâm: "Không phải ai cũng tồi như mày đâu."

Lâm trừng mắt nhìn Khuê còn Linh thì cười tủm tỉm. Khuê ghét nhất là trêu đùa tình cảm người khác, cô là người có lương tâm, cô không thể làm ra chuyện đó được.

Lâm thở dài, đột nhiên cậu quay mặt lại với Linh, nghiêm túc hỏi: "Tao hỏi nè, mày thấy tao đáng ghét lắm phải không?"

"Đâu có, mày không đáng ghét chút nào" Linh vội vàng phủ nhận.

"Thật không?" Lâm có vẻ khá vui sau khi nghe câu trả lời của Linh nhưng vẫn hỏi lại cho chắc.

Linh gật đầu nói: "Thật chứ, người như mày bắt buộc phải ghét chứ không thể gọi là đáng bị ghét được."

Lâm buột miệng chửi thề một câu.

Lâm tính cho Linh một cú đá vào chân nhưng lại dừng lại ngay trong tức khắc, Linh cười cười rồi nghiêm túc hỏi: "Sao thế? Kể chị nghe, lý do mày hỏi câu này?"

"Cái bạn Thùy Dung hay chơi với bọn mày đó? Tao thấy lúc nào cũng liếc ngang liếc dọc tao, gặp tao thì không vui giống như giẫm phải phân vậy đó."

"Hả? Dung nó đâu phải người như vậy. Mày có chắc là mình không làm gì có lỗi với nó không?"

"Tao đâu rảnh mà đi tạo nghiệp."

"Cũng phải, tao quên mất mày từng bị đá."

Lâm liếc Linh rồi xắn tay áo lên: "Mày lại đây."

Linh vội vội vàng vàng đứng dậy:"Nè nè bình tĩnh nha...Aaa..Vũ Nhất Lâm mì chọt số."

Lần này Lâm không nhịn nổi nữa mà dí Linh chạy một vòng quanh sân trường. Cả lớp cũng như Khuê đã quá quen với cảnh tượng này nên cũng không ai xen vào.

Lúc cả hai đứa dí nhau ra khỏi lớp thì Kiên cũng vừa qua. Cậu đứng ngoài cửa mỉm cười rồi vẫy vẫy tay với Khuê ý muốn cô ra ngoài. Không biết cậu muốn nói gì mà có vẻ như rất quan trọng.

PHỒN HOA TRONG MẮT EMDonde viven las historias. Descúbrelo ahora