Chương 17

17 1 0
                                    

Hoa sư huynh hai mươi lăm tuổi rốt cuộc kết đan thành công, trở thành một trong những ứng cử viên đoạt giải nhất trong môn phái thi đấu lần này, nhưng trông mong của mọi người đối với hắn thấp hơn Minh Trạm và Sở Mộ Nhiễm rất nhiều.

Rất nhiều đệ tử không tham dự thi đấu lén lút đánh cuộc, phân biệt suy đoán nếu như Hoa sư huynh, Sở Mộ Nhiễm và Minh Trạm tùy tiện hai người so đấu với nhau đến tột cùng ai thắng ai bại, Hoa sư huynh rất thảm thương mà xếp dưới đáy.

Có một lần Hoa sư huynh đi tuần đêm ở Đệ Tử Ngọa thì nhìn thấy có một tiểu viện đèn đuốc sáng trưng, cực kỳ náo nhiệt, đi đến cạnh cửa bỗng nghe được bên trong truyền đến tiếng cãi cọ:

“Nếu Sở sư huynh đối đầu với Minh sư đệ còn có thể có một trận chiến ra trò, còn Hoa sư huynh, hắc, không phải ta nhằm vào hắn, hắn quả thật không được!”

Hoa sư huynh đen mặt ở bên ngoài nghe tiếp:

“Ai, so sánh cùng Sở sư huynh và Minh sư đệ, Hoa sư huynh chính là tay già chân yếu, không chịu nổi lăn lộn!”

“Hoa sư huynh là người ôn hoà hiền hậu……”

“Đừng nói những cái vô dụng đó, ngươi mau nói ngươi đặt ai thắng đây!”

Người nọ đáp: “Ây, vẫn là đặt Minh sư đệ đi.”

“Phốc, nói nhiều lời như vậy, còn không phải muốn đặt Minh sư đệ? Ha ha ha ha Hoa sư huynh hắn——Hoa sư huynh!?”

Một chân đạp lên ghế đá trong viện, một tay chỉ lên trời, kẻ mới nói lập tức im bặt, giống như chim cút co rụt lại, một bộ đứng đắn.

Các đệ tử theo tầm mắt hắn quay đầu, chỉ thấy Hoa sư huynh mặt đã đen như đáy nồi, vội vàng câm miệng lui về phía sau, vẫn có mấy kẻ ngốc không nhận rõ tình hình, lớn tiếng nói: “Hoa sư huynh còn kém xa lắm ha ha ha ha ha!”

Một đạo âm thanh lạnh lẽo vang lên: “Đúng vậy, ta thật là kém xa.”

Tiếng cười phóng đãng của đệ tử kia nháy mắt bị nuốt trở về, như một con vịt bị bóp cổ, mặt nghẹn đến đỏ bừng, một trận ho khan kinh thiên động địa: “Hoa… Hoa… Hoa… Hoa——”

Đệ tử bên cạnh gõ hắn một chút: “Đừng ồn ào! Ta sắp tiểu ra quần rồi!”

Hoa sư huynh: “…………”

Hoa sư huynh đi đến bên cạnh bàn, phát hiện trên bàn bày một tấm giấy phủ kín mặt bàn, vẽ ba cái vòng, phân biệt viết Hoa, Sở, Minh. Trong đó hai cái vòng viết Sở và Minh cơ hồ đều chất đầy linh thạch, mà cái vòng viết Hoa kia vẫn rỗng tuếch.

Có đệ tử run rẩy nói: “Hoa sư huynh, thật vất vả gặp được một lần môn phái thi đấu, ngươi, ngươi tạm tha cho chúng ta lần này đi.”

Môn phái thi đấu mỗi ba năm tổ chức một lần, do các đệ tử trực tiếp đối đầu với nhau, bởi vậy so với Tiên Linh Đại Hội càng được chú ý, người đoạt giải nhất có thể tùy ý lựa chọn một kiện bảo khí của sơn chủ, có danh hiệu đệ nhất và bảo khí của sơn chủ làm giải thưởng, vô luận là tham dự hay không tham dự đệ tử đều vô cùng háo hức. Mỗi khi đến lúc này, các cuộc đánh cuộc lớn nhỏ trong Thiên Môn Sơn luôn trong cảnh bị cấm vẫn diễn ra không ngừng, các sư huynh sư tỷ chưởng sự cũng không muốn quét đi hứng thú của đồng môn, thông thường là nhắm một con mắt mở một con mắt.

Trước Kia Có Một Đôi Kẻ Thù Where stories live. Discover now